Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 147 - Chương 147 - Thánh Địa

Chương 147 - Thánh địa
Chương 147 - Thánh địa

Người đàn ông kia đứng lên khóc nức nở nói: “Đại sư, xin lỗi cô, vừa rồi tôi không lễ phép với cô, tôi xin lỗi, tôi thực sự là không muốn vợ mình nhớ ra những chuyện này, nhưng bây giờ họ đã biết thì tôi cũng không giấu diếm làm gì. Nhưng trước khi đi đầu thai, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi một chuyện.”

“Ông nói đi.” Sở Từ nhìn hắn.

“Chuyện là như thế này, giờ căn hộ này đã rơi vào trong tay của anh tôi, tiền bồi thường của đội xe vận tải cũng bị anh ta cầm đi. Người kia thích đánh bài và nghiện thuốc phiện, quả thực không phải là người! Tôi sợ cha mẹ tôi không lấy được đồng nào, trên thực tế ở công ty tôi còn một số cổ phiếu trị giá 100 vạn, tôi muốn nhờ cô nói chuyện này cho cha mẹ tôi biết, đừng để cho anh tôi biết chuyện này, làm cho cha mẹ tôi để dành cổ phần đó mỗi năm lấy chia hoa hồng sinh hoạt.”

“Được.” Sở Từ gật đầu “Vậy mọi người nhanh lên đi đi thôi, hết thảy mọi chuyện trên thế gian này đã không còn quan hệ gì với mọi người nữa, cho dù là cha mẹ anh em cũng không còn quan hệ gì, ba người nhanh chóng đi đầu thai, đừng ở lại chỗ này dọa người ta.”

Ba người đồng thời quay đầu lại nhìn Cố Cẩn Diệc, Cố Cẩn Diệc không hiểu vì sao lại cảm thấy trên mặt có một trận gió lạnh thổi qua, cô còn có cảm giác bị người khác nhìn chăm chú, cô hết hồn nói: “Không phải chứ? Đừng nhìn tôi, tôi sợ!”

Ba người cười cười: “Nhà của chúng tôi bây giờ là của cô bé này, đây cũng là một loại duyên phận, nếu chúng tôi đã chết thì mong cô ấy có thể sinh hoạt cho tốt, đúng rồi, trên đỉnh ngăn tủ cũ trong phòng ngủ có một cái vòng tay bằng vàng, lúc trước Tây Tây nhét lên đó, giá trị hai vạn đồng tiền, để lại cho cô bé ấy coi như là bồi thường việc cô ấy bị chúng tôi dọa đến đi.”

Sở Từ gật đầu, làm phép siêu độ cho bọn họ, cô không nói cho bọn họ biết là cô đã đưa cho họ một món quà, cô giúp duyên phận của bọn họ có thể bảo tồn khi siêu độ, như vậy sau khi đầu thai họ còn có thể làm người nhà của nhau ở kiếp sau.

Hy vọng kiếp sau người đàn ông kia đừng lại hồ đồ mà hãy quý trọng gia đình của mình.

…………..

Sau khi giải quyết xong những việc này, Sở Từ lại nói cho Cố Cẩn Diệc và 'Mắt to manh' chuyện của một nhà ba người này, Cố Cẩn Diệc sợ không nhẹ: “Thì ra là như vậy sao? Vậy bọn họ chết cũng thật thảm, nhưng mà lúc tôi mua nhà này thì anh họ tôi căn bản là không có nói cho tôi nghe chuyện đó nha.”

“Nhà ở bình thường căn bản là không thể nào có giá tiện nghi như vậy, cô hẳn là nên điều tra rõ ràng.”

Không có ai muốn ở lại căn nhà đã từng chết người, cho dù người ta không chết ở trong nhà cũng vậy, Cố Cẩn Diệc tức giận lấy điện thoại ra gọi cho anh họ mình, ai ngờ anh cô căn bản là không dám nghe máy, vừa thấy liền biết là chột dạ.

Sở Từ lại nói đến chuyện vòng tay, Cố Cẩn Diệc lập tức đứng lên ghế sờ sờ, quả nhiên tìm ra được một cái vòng tay bằng vàng, lúc cô mua nhà thì nhà đã trang hoàng sẵn nên cô mới cảm thấy có lời, lập tức mua ngay, trong khoảng thời gian này vật dụng trong nhà cũng không có gì thay đổi, khó trách một nhà ba người kia còn có thể trở về sinh hoạt như bình thường.

Nhìn đến cái vòng Cố Cẩn Diệc lại cảm thấy buồn bực, nói thật, cái vòng này cô là không dám cầm, cô sợ, nhưng quỷ đưa tặng mà cô không lấy thì có bị gì hay không?

Sở Từ làm xong mấy chuyện đó lại đi mua thêm một ít pháp khí đặt trong nhà cho Cố Cẩn Diệc: “Cô yên tâm đi, sau này sẽ không có con quỷ nào có thể vào nhà cô nữa đâu. Nhà cô cứ ở, không có việc gì.”

Cố Cẩn Diệc buồn bực gật đầu, dù sao nhà cũng không thể đổi, ở thì ở đi vậy.

Lúc sau Cố Cẩn Diệc chuyển cho Sở Từ năm vạn đồng tiền, còn nhắn tin: “Sở Sở đại đại, tôi biết cô không thiếu chút tiền này, thu phí cũng nhất định là rất cao, nhưng tôi mới mua nhà, trong tay không có nhiều tiền, mong cô đừng để ý.”

Sở Từ cười trả lời: “Yên tâm đi, tháng sau cô sẽ có một món tiền bản quyền vào túi, đại khái cỡ 200 vạn.”

“…” Cố Cẩn Diệc lập tức gọi điện thoại cho 'Mắt to manh', 'Mắt to manh' nghe thế chỉ nói: “Chúc mừng, Sở Sở đại đại nói là sẽ không sai được, tớ rất tin cô ấy, cậu sắp phát đạt rồi đó biết không?”

Cố Cẩn Diệc mừng rỡ nhảy nhót lung tung, lập tức gửi tin nhắn cho biên tập bản quyền: “Đại đại, tháng sau nếu có người mua bản quyền của tôi, ngài cứ bán đi nha, không cần hỏi ý kiến của tôi đâu.”

Biên tập nhanh chóng trả lời: “Cô thật là thần nha! Làm sao cô biết có người muốn mua bản quyền? Gía cả chưa bàn bạc xong nên tôi còn chưa định nói cho cô biết mà thôi.”

“Bởi vì tôi đã ôm được một cái đùi vàng to nhất rồi.”

“…”

…….

Sở Từ bất giác sờ đến vòng cổ Lục Cảnh Hành đưa tặng cô, sau khi cô đeo thì thế nước của nó tốt hơn rất nhiều, cô cảm giác mỗi ngày nó đều tăng cấp. Tâm tình không tồi, cô đang định ra ngoài đi dạo, nhưng không hiểu sao lại có một loại dự cảm, cảm thấy trong nhà sắp có biến động, biến động gì đâu?

Sở Từ lấy mai rùa ra bói toán một chút, kết quả nhanh chóng ra tới. Sở Trạch Vũ vừa vặn vào nhà, ghé vào trước mặt cô nghi hoặc hỏi: “Em gái ngốc ơi, em tính cái gì thế?”

Sở Từ mở mắt ra, nhìn quẻ tượng trên mai rùa, mặt mày giãn ra: “Chúc mừng anh hai, anh sắp có nhà ở.”

Sở Châu cũng vừa trở về, Sở Từ cười nói: “Chúc mừng đại ca, anh cũng sắp có nhà ở.”

Sở Châu nhíu mày: “Làm sao em biết anh định mua nhà? Có điều giá quá cao nên anh chưa quyết định được.”

Sở Từ nghe thế liền nói: “Mua nhanh đi, giá nhà sắp tăng rồi đấy.”

“Sao em biết?”

“Em tính ra.”

“…” Sở Châu đã kiến thức đến bản lĩnh của Sở Từ nên cũng không hoài nghi, liền nói ngay: “Được, để anh kêu bạn anh để dành cho anh một căn.”

“Em gái ngốc, sao em nói anh cũng sắp có nhà?” Sở Trạch Vũ lại hỏi.

Sở Từ câu môi cười: “Bởi vì nhà mình sắp được quy hoạch, được phân năm căn nhà, ba mẹ sẽ để cho bốn tụi mình mỗi người một căn, hai người ở một căn, anh nói coi có phải là anh sắp có nhà rồi không?”

Điền Tam Thải vừa đi chợ về nghe vậy liền kinh dị nói: “Cái gì? Quy hoạch? Mẹ mới ở mấy ngày mà đã bị quy hoạch rồi? Khoan đã, được đền năm căn nhà?”

“Đúng vậy.” Sở Từ cười cười.

“Trời ạ.” Điền Tam Thải trăm triệu không ngờ đến căn nhà này lại trị giá năm căn nhà, nhưng mà…Tuy rằng nếu bà có năm căn, nhất định bà sẽ cho bốn đứa bé mỗi đứa một căn, mình ở một căn, nhưng làm sao mà Sở Từ biết được?

Mấy người đang nói chuyện thì người của tổ dân phố đến hỏi thăm tìn huống, trước tiên là hỏi tám đời tổ tông làm nghề gì, xem xem có thực lực hay là làm quan gì không, loại gia đình kiểu như này thường sẽ rất được chiếu cố khi quy hoạch, họ cũng sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của bọn họ. Lúc này thấy Sở Minh Giang là làm công trình, lại nghe nói tên của khu chung cư do ông khai phá liền nghĩ Sở Minh Giang nhất định là quen biết rất nhiều người bản địa, nhất thời không dám đắc tội, khách khí làm việc theo lưu trình, nếu không thường là đều phải bị chèn ép một chút. Sở Từ tính toán trong nhà sắp quy hoạch, nếu vậy thì cũng phải có chỗ ở, Điền Tam Thải hơi sầu não, người trong nhà nhiều như vậy, nếu đi thuê nhà thì ít nhất phải thuê hai căn hộ mới được.

“Mẹ, đừng lo lắng.” Sở Từ cười nhẹ: “Vừa lúc con định mua biệt thự, mẹ cứ chờ ở biệt thự của con gái mẹ đi thôi.

“…” Điền Tam Thải nghĩ đến gần hai ngàn vạn trong thẻ của Sở Từ, đôi mắt nhảy thình thịch. Nói thật, đến giờ bà vẫn còn lo lắng ngày nào đó người của nhà nước sẽ đến bắt Sở Từ đi, tội danh là tuyên truyền phong kiến mê tín, bán hàng đa cấp lừa dối gì đó. Tính cái mệnh liền lấy nhiều tiền như vậy, bà thật sự là không dám xài nha.

………

Sở Từ nói được thì làm được, cô lập tức hẹn Lục Cảnh Hành, gần đây Lục Cảnh Hành không có việc bận, nghe nói là anh cự tuyệt phần lớn hoạt động của giới giải trí, chỉ đang tập trung đọc kịch bản chuẩn bị phim mới mà thôi.

“Mua nhà?”

“Đúng vậy, khu này có nhà nào tốt không?”

Lục Cảnh Hành lắc đầu: “Khu của anh nhà ở đều rất tốt, tiếc là bây giờ đã bán hết rồi, nhà người ta đã ở qua cũng rất khó mua được, vì những người mua nhà ở đây đều rất có quyền thế nên không có ai muốn bán nhà cả, phía đông cũng có một khu chung cư, chỉ tiếc là đầu voi đuôi chuột, đến bây giờ cũng không xây xong, nhà cũng không bán được, nghe có vẻ rất tà môn.”

“Đầu voi đuôi chuột?” Sở Từ không có chú ý đến là còn có một khu chung cư như vậy: “Sao lại thế? Gía nhà khu này không phải vẫn luôn tăng sao?”

Lục Cảnh Hành trầm giọng nói: “Em không biết hả?”

“Biết cái gì?”

“Chỗ đó là thánh địa tự sát.”

Sở Từ sửng sốt một chút, cô ở chỗ này cũng đã hơn nửa năm, thật đúng là không biết khu này ngoại trừ một cái thánh địa dã ngoại còn có một cái thánh địa tự sát nữa, cho nên, muốn tự tử cũng phải chọn một chỗ riêng sao? Nếu thật muốn chết thì ở chỗ nào mà không chết được? Nếu thật sự muốn sống sót thì ở chỗ nào cũng có thể sống tạm.

Sở Từ trầm mặc một lát rồi nói: “Bây giờ anh có rảnh không? Cùng em đi nhìn thử xem được không?”

Lục Cảnh Hành nghe vậy mỉm cười nói: “Lần sau không cần phải hỏi ý kiến anh như vậy, anh còn có thể từ chối em sao?”

Sở Từ bật cười, nhích lại gần anh một chút, Lục Cảnh Hành thuận tay chỉnh sửa lại quần áo cho cô rồi ôm cô nói: “Đi thôi, đại ca mang cưng đi dạo thánh địa tự sát một vòng nào!”

Hai người cười ha hả đi bộ qua đó, thánh địa cách nhà Sở Từ không xa, Sở Từ cũng thường xuyên đến gần chỗ này tu luyện, tuy rằng cô cũng cảm giác được gần đây có sát khí nặng nề nhưng lại chỉ tưởng là do núi đá gần đó va chạm cùng với sát khí mà chỗ rẽ mang lại, không ngờ chỗ này lại thường xuyên có người chết.

Bình Luận (0)
Comment