Vừa nói hết câu, mọi người lặng im một lát, sau đó bọn họ đều phá ra cười.
Đằng Mẫn Mẫn trêu chọc: "Sở Từ, sao cậu làm giống như thầy cúng vậy? Cậu xinh xắn như thế mà lại mở mồm là ma, ngậm mồm là ma, thế giới này làm gì có ma? Cậu lại còn là học sinh giỏi, môn chính trị kia cậu đã học như thế nào vậy?"
Sở Từ nhướng mày: "Các cậu đều không tin?"
"Đương nhiên không tin rồi! Mặc dù tớ cũng thích xem truyện ma của Sở Sở ở trên mạng, nhưng Sở Từ à, đó đều là giả đó, thực chất vốn không có ma đâu!" Chu Hiểu Tô cười đáp.
"Đúng đó." Quan Tĩnh trải xong chăn thì trèo từ trên giường xuống: "Mọi người xem Sở Từ một thân đứng đắn, tôi suýt nữa thì bị cậu ấy lừa rồi. Tớ nói này Sở Từ, cậu có sao không đấy? Bùa vàng này mua ở đâu vậy? Trên mạng sao? Chúng ta đừng tin những món đồ đó, đấy đều là người lớn dùng để lừa trẻ con thôi, trên thế gian này căn bản làm gì có ma."
Tống Nhất Mạn đang muốn ra ngoài, tiếng mở cửa hơi lớn, bị chấn động lá bùa vàng vừa mới dán lắc lư lắc lư, chuẩn bị rơi xuống, cô cau mày, vô cùng mất kiên nhẫn nói: "Cái gì đây? Cậu đừng có biến ký túc xá thành nơi chướng khí mù mịt, cái gì ma với không ma chứ, có bản lĩnh thì bắt ra đây cho tôi xem!"
Nói xong, lập tức xé lá bùa xuống, vò vò nó ném vào thùng rác, tức giận nói: "Đáng ghét!"
Sở Từ không nói gì, những người khác bèn an ủi: "Sở Từ, cậu cũng là có lòng tốt, đừng để ý lời của cậu ấy, ai bảo người ta là người nổi tiếng nên kênh kiệu thành thói."
"Đúng đó, Tống Nhất Mạn còn lên cả tivi, cũng chụp nhiều tạp chí, tính cách cũng kiêu ngạo chút, nhưng người ta cũng có vốn để kiêu ngạo."
"Cậu ấy có thể là tâm trạng không tốt, cậu đừng để ý."
Sở Từ không lưu tâm cười cười, tức giận với Tống Nhất Mạn sao? Cô ăn no rửng mỡ à? Hơn nữa, ký túc xá là nơi công cộng, cô dán bùa vàng nếu như người ta không vui vẻ, nói ra cô cũng không quan tâm, nếu lòng tốt của cô đã không ai cảm kích thì thôi. Nghĩ vậy, Sở Từ biểu cảm bình thản lấy lá bùa từ trong thùng rác ra dán vào bàn của mình.
Bao nhiêu người vì lấy được một lá bùa của cô mà mà nguyện mang đến cả triệu tiền mặt, Tống Nhất Mạn thì hay rồi, vứt một triệu vào thùng rác!
Chu Hiểu Tô bên kia thì ngạc nhiên nhìn chằm chằm lên giường của Sở Từ.
"Trời ơi! Đại mỹ nữ như vậy mà lại đam mê huyền học, thế giới thay đổi rồi!"
"Cũng đúng! Một cái giường dán ba lá bùa, còn có các kiểu dụng cụ huyền học. Sở Từ à, cậu có phải vào nhầm trường rồi không? Nghe nói có Học viện Phật giáo mà, có Pháp Viện dạy đạo giáo này không?"
Sở Từ lắc đầu: "Những cái đó tớ không cần học, nếu như các cậu đã không tin vậy tớ sẽ xé bùa chú xuống. Chỉ là sau này gặp phải cái gì đừng trách tớ không nhắc trước."
Mọi người nghe cô nói như vậy thì đều thoáng có chút rùng mình. Đa số người Trung Quốc tuy quen tai nghe về học thuyết vô thần nhưng lại sợ ma, nhất thời mấy cô gái ôm lấy cánh tay nói: "Cậu đừng dọa bọn tớ, sau này đừng nói đến chuyện ma quỷ nữa."
Sở Từ mỉm cười, lấy vở ra bắt đầu vẽ, vừa đến trường cô không biết tình hình ở ký túc xá, chưa mang dụng cụ vẽ tranh đến. Hiện giờ ký túc xá đông như vậy, cô muốn vẽ cũng không có điều kiện, chỉ có thể bước một bước xem một bước thôi.
…..
Hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện quân sự. Thầy hiệu trưởng lên phát biểu, mọi người đứng dưới ánh nắng hết cả buổi sáng, gần đến buổi trưa, giáo quan mới dẫn sinh viên đi huấn luyện. Bước đầu tiên là đứng tư thế quân đội, Sở Từ ngước đầu lên nhìn mặt trời, thật là muốn một phát đâm chết, là một cô gái dương khí tràn đầy, mùa hè là gian nan nhất, thật hối hận không mang theo mấy con ma nhỏ đến chắn ánh nắng cho cô mà.
Cứ ngây ngốc đứng như vậy thật lâu, cuối cùng một tiếng còi vang lên, rốt cuộc cũng kết thúc rồi. Sở Từ và các bạn cùng phòng đến nhà ăn ăn cơm. Vừa lấy cơm xong ngồi xuống bàn thì liền nghe thấy các học trưởng khóa trên ở bàn bên cạnh đang nói chuyện: "Các cậu nghe nói gì chưa? Trường chúng ta kỳ nghỉ hè này có người chết đấy."
"Thật không?"
"Cái này còn có thể lừa các cậu sao? Nghe nói là ở lại trường làm thêm, kết quả trong lúc tắm bỗng nhiên đột tử chết. Trường trả lời là bị điện giật, nhưng các cậu cũng biết đấy, ký túc xá trường chúng ta căn bản không thể tắm được, mỗi tầng đều có một nhà tắm công cộng, kiểu giống như nhà tắm công cộng ở miền bắc, không hề nối điện thì làm sao giật điện được? Mọi người bàn tán rất nhiều, đều nói cô gái nọ xui xẻo bị ma nữ hại chết, dù sao trường chúng ta một năm ít nhất cũng chết mấy người, cực kỳ đáng sợ.”
"Chuyện ma à?" Một sinh viên mới mặc quần áo quân phục hiếu kỳ hỏi: "Học trưởng, thật có chuyện này sao?"
"Đương nhiên! Chẳng lẽ lừa em à? Mấy lần trong đêm, ký túc xá nữ đều truyền đến tiếng khóc, ký túc xá nam bọn anh bên này đều nghe thấy hết đó."
"Con ma đó chết như thế nào vậy?"
"Nghe nói cắt cổ tay chết trong lúc tắm."
Một anh khác không đồng ý, lắc đầu bảo: "Sao tớ lại nghe nói là thắt cổ chết? Nghe đồn là ở nhà vệ sinh của ký túc xá nữ cũ treo cổ chết mà."
Nhất thời, sinh viên mới đều bị dọa sợ rồi, không ngờ rằng vừa khai giảng liền nghe được câu chuyện kinh khủng như vậy. Tại sao cứ phải lan truyền những chuyện ma đáng sợ thế chứ? Không lẽ phải dọa một lần rồi lại một lần sao? Sợ chết mất.
Chu Hiểu Tô vì lời Sở Từ nói ký túc xá u ám vốn đã hơi hoảng, lại nghe những chuyện ma này, lập tức không nhịn được hỏi: "Anh ơi, anh nói tòa nào khu ký túc xá cũ vậy ạ?"
"Còn tòa nào nữa?" Học trưởng đối với học muội rất kiên nhẫn, nét mặt tươi cười giải đáp: "Ký túc xá nữ ở trường chúng ta chỉ có tòa cổ đó thôi, ít nhất cũng tám mươi năm lịch sử rồi, cực kỳ âm u, từng có rất nhiều người chết. Mỗi năm đều chết mấy người, trường vì vậy còn mời cả thầy phong thủy đến xem, nhưng cũng vô dụng, không phải các em vừa hay cũng ở đó chứ?"
Chu Hiểu Tô thật sự bị dọa sợ, những người khác mặt cũng trắng bệch, chỉ có mình Sở Từ vẻ mặt không chút thay đổi tiếp tục ăn cơm.
Mấy học trưởng cứ nhìn chằm chằm Sở Từ, kết quả Sở Từ từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu lên. Những người khác thảo luận ồn ào đều nói muốn đổi ký túc xá. Thế nhưng nói là nói vậy, làm sao có thể đổi.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự mọi người đều quá sức mệt mỏi, không thể lắp bình nước nóng cho mỗi tầng ở ký túc. Vì vậy mọi người đều phải đến nhà tắm công cộng, mỗi tầng có một nhà vệ sinh chung.
Sở Từ đến thư viện dạo một vòng, lại đi vòng quanh xung quanh trường, đây là thói quen nghề nghiệp của cô, phải biết môi trường nơi mình ở có chỗ nào phong thủy tốt, chỗ nào có vấn đề, để còn thích ứng trước.
Đợi cô về đến ký túc xá đã là mười một giờ rồi, ký túc xá nữ đúng mười một giờ tắt đèn. Sau khi vào phòng, trừ Tống Nhất Mạn vắng mặt thì những người khác đều đã nằm trong chăn, nhìn thấy Sở Từ thì vô cùng ngạc nhiên.
"Sao vậy các cậu?"
Cô vừa cởi áo khoác, thay đồ ngủ bưng chậu rửa mặt định đi tắm, Đằng Mẫn Mẫn đột nhiên nhảy dựng lên khóc nức nở nói: "Sở Từ, đừng đi!"
"Sao thế?" Sở Từ quay lại hỏi.
Vốn dĩ cô dán bùa vàng trong ký túc xá không phải vì cô muốn xen vào chuyện của người khác, mà là do tòa ký túc xá này có niên đại lâu đời, lại từng có nhiều người chết nên âm khí rất nặng, cô vừa mới kiểm tra một chút, hình thái của tòa ký túc xá này cũng không tốt, phong thủy lại càng kém, trong ký túc xá không thông gió, lấy ánh sáng cũng không tốt. Lâu ngày, âm khí trong ký túc xá không tan biến được, ám khí càng ngày càng mạnh, ma quỷ lộng hành cũng là tất yếu. Cô hiểu rõ ma còn hơn người, đương nhiên không sợ, người khác thì không hẳn như vậy.
Chu Hiểu Tô run rẩy thò đầu từ chăn ra, Sở Từ mở đèn flash chiếu vào cô một cái, do dự hỏi: "Cậu gặp ma rồi à?"
"Aaa!" Chu Hiểu Tô sợ hãi thét chói tai: "Đừng nói! Sở Từ đừng nói! Tớ sợ!"
-----------
Người dịch: Xiaoyun
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com