Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 210 - Chương 210 - Là Ma Hay Là Người?

Chương 210 - Là ma hay là người?
Chương 210 - Là ma hay là người?

Không biết vì sao, nhìn thấy Sở Từ cô càng sợ. Bởi vì vẻ mặt Sở Từ không có một chút biểu cảm sợ hãi, cô mãi mãi nhớ một câu chuyện ma: một cô gái gặp phải ma, nói với bạn cùng phòng, kết quả bạn cùng phòng vỗ vỗ vai của cô rồi hỏi: "Có phải giống như tớ không?"

Cô cứ nghĩ liệu Sở Từ có phải bị ma ám không? Nếu không vì sao Sở Từ lại bình tĩnh như vậy, không một chút lo lắng.

Sở Từ cười bưng chậu: "Nói chuyện của cậu ra đi! Không là tớ đi tắm đây!"

"Đừng! Đừng đi!" Chu Hiểu Tô sợ hãi hô lớn: "Sở Từ, tớ vừa đi vệ sinh nhìn thấy ma, nhà vệ sinh ở ngay cạnh nhà tắm công cộng, cậu thật sự đừng đi!"

Sở Từ nhướn mi: "Nói nghe xem nào."

Chu Hiểu Tô cúi đầu, thật sự không biết nên kể thế nào.

Vừa nãy cô đi vệ sinh, vì gần đến giờ tắt đèn nên người đi vệ sinh rất ít, nhà vệ sinh ở ký túc xá có vách ngăn, Chu Hiểu Tô đi vào sau đó đóng cửa, cầm điện thoại xem truyện tranh, ai ngờ vừa ngồi xuống liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Chu Hiểu Tô giật mình nghĩ đến lúc sáng học trưởng từng nói nhà vệ sinh nữ có người treo cổ, sợ đến nín thở, không dám phát ra tiếng động nào. Đột nhiên, cánh cửa bên trái cô bỗng vang lên tiếng “kít”, cửa bị đẩy ra sau đó đóng lại rất nhanh. Chu Hiểu Tô muốn hét lên rồi bỏ chạy, nhưng cảm xúc căng thẳng làm cô căn bản hét không ra được, sự tò mò thúc giục cô lại cúi đầu xuống, từ khe hở vách ngăn bên trái nhìn sang.

Vừa nhìn thì tim của Chu Hiểu Tô bỗng chốc ngừng một nhịp, chỉ nhìn thấy gian bên trái không có một cái gì cả!

Không có người! Không có chân!

Chu Hiểu Tô sợ chết khiếp, theo bản năng lại nhìn sang bên phải. Chỉ thấy hai bàn chân sơn móng màu đỏ đạp lên đôi dép lê màu trắng.

Chu Hiểu Tô sợ hãi ôm chặt miệng! Làm sao có thể! Rõ ràng là cửa bên trái bị mở ra, người này làm sao có thể đi sang bên phải?

Chu Hiểu Tô lại nhìn lần nữa, lần này hai mắt cô mở to rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Chỉ nhìn thấy đôi chân trong gian bên phải đột nhiên nhấc lên giống như là bị treo lên không trung vậy, đung đưa trước sau. Chu Hiểu Tô không nhịn được nữa hét lớn: "Aaaaaaaaaa......"

Lạch tạch!

Đột nhiên, đôi dép trắng rơi xuống mặt sàn, phát ra âm thanh lanh lảnh, còn đôi chân kia vẫn đung đưa trong không trung như cũ, móng chân màu đỏ cực kỳ chói mắt làm Chu Hiểu Tô không nhịn được mà nghĩ đến máu tươi.

"A!" Chu Hiểu Tô hét ầm lên chạy ra ngoài, cũng như tìm đường chết, cô cầm chặt điện thoại, không nhịn được muốn nhìn đến cùng, lại sợ hãi nắm chặt điện thoại, từng bước đến gần gian vệ sinh đó.

Chu Hiểu Tô sợ hãi tột cùng nhưng cô muốn biết bên trong rốt cuộc là gì, là ma dọa cô hay là có người đùa dai?

Tim Chu Hiểu Tô loạn nhịp, đột ngột kéo cửa mở ra, lại nhìn thấy bên trong ngoài cái bồn cầu trắng thì không còn gì cả. Tim Chu Hiểu Tô lập tức thắt lại, quay người định bỏ chạy, ai ngờ đúng lúc đấy một bóng đen từ trần nhà rơi xuống, một ma nữ chắn trước mặt cô. Tóc của nó rũ xuống, rối tung trên mặt làm cho người ta căn bản không thể nhìn rõ mặt nó. Móng của nó sơn màu đỏ chói cả mắt, còn đôi dép trắng kia lắc lư lắc lư như sắp rơi xuống.

"A!" Chu Hiểu Tô hét lớn, ma nữ kia đột nhiên vươn tay ra, Chu Hiểu Tô sợ tới mức chạy ra ngoài không dám quay đầu lại.

Kể chuyện xong, Chu Hiểu Tô vẫn cứ run cầm cập. Sở Từ cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là không tìm đường chết thì sẽ không chết.

"Gặp phải ma, nó không hại cậu thì cậu nên vừa lòng chứ, tại sao không chạy mau còn muốn mở cửa xem thử?”

"Tớ cũng không biết bản thân làm sao bị ma quỷ ám ấy, chỉ muốn mở cửa nhìn thử một cái, Sở Từ cậu nói xem, bây giờ tớ nên làm sao?"

Đằng Mẫn Mẫn lắc đầu: "Hiểu Tô, tớ thấy là cậu nghĩ nhiều quá rồi, chúng tớ cùng cậu đi xem, vốn dĩ không có gì cả!"

"Thật đó! Cổ tớ còn bị nó bóp dính mà, các cậu xem..."

Chu Hiểu Tô vén tóc lên, đưa cổ ra trước mặt mọi người, Quan Tĩnh lại gần nói: "Ây! Tớ lấy kính lúp cũng không nhìn thấy được, cậu đừng tự mình dọa mình nữa!"

"Tớ thật sự nhìn thấy ma mà!"

Sở Từ buông chậu rửa mặt, lấy lá bùa dán lên cổ Chu Hiểu Tô, rất nhanh, cổ Chu Hiểu Tô xảy ra biến đổi, chiếc cổ vốn dĩ trơn bóng đột nhiên xuất hiện rất nhiều vết hằn, những vết hằn đó có màu tím đen, vốn người thường không thể tạo ra được. Mọi người đều sợ tới mức không nói thành lời.

"Làm sao vậy?" Chu Hiểu tô cầm lấy gương soi, lập tức hai mắt trừng lớn: "Thế này các cậu đã tin chưa?"

Thấy lá bùa của Sở Từ lợi hại như vậy, Chu Hiểu Tô rất tin tưởng Sở Từ, lập tức kéo tay cô bảo: "Sở Từ, bùa của cậu linh thật, cho tớ một lá đi!"

"Tớ cũng muốn!"

"Tớ cũng muốn!"

Mọi người tranh nhau muốn, Sở Từ lại lấy những lá bùa hôm nay bị ghét bỏ đưa cho họ. "Được rồi, dán lên đi, tớ đi tắm đây."

Lần tắm rửa này rất bình yên, Sở Từ vốn tưởng rằng sẽ gặp phải ma, ai ngờ mãi ma chẳng đến, cô mệt mỏi một ngày, rửa mặt xong liền mau chóng lên giường nghỉ ngơi.

Nửa đêm, Sở Từ đột ngột mở mắt ra, bởi vì cánh cửa dán bùa bị một vật gì đấy đập vào.

Vật kia hết lần này đến lần khác đánh vào lại vẫn không thể mở được cửa. Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền đến tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non. Âm thanh này trong đêm tĩnh lặng có vẻ vô cùng đáng sợ.

Ngoài Tống Nhất Mạn còn chưa về phòng, những người khác đều nghe tiếng.

Chu Hiểu Tô đêm nay vẫn luôn không dám ngủ, lập tức sợ hãi, nức nở thốt lên: "Sở Từ, sao lại có tiếng trẻ con khóc? Tiếng khóc thật đáng thương, ký túc xá chúng ta lấy đâu ra trẻ con?"

“Đừng để ý tới!" Sở Từ trầm giọng bảo: "Có bùa của tớ đè lên, nó không vào được đâu."

"Ý cậu là......" Mọi người không dám nói đến chữ "ma".

Sở Từ đáp lại, nói: "Chu Hiểu Tô đã bị nó nhìn chằm chằm, đêm nay nó đến tìm quả thật là quá bình thường. Nhưng các cậu yên tâm, nó không vào được, mọi người nghỉ ngơi đi!"

Con ma kia quả thật tìm cách hồi lâu mà vẫn không vào được, mọi người mới an tâm một chút, không lâu sau lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mọi người sáu giờ dậy chạy bộ, Đại học Thân Thành luôn có truyền thống huấn luyện quân sự, nghe nói những năm trước kỳ huấn luyện dài nhất là một tháng, Sở Từ lần này chỉ huấn luyện mười ngày đã gọi là ít rồi.

Gần đây Lục Cảnh Hành cũng bận, Sở Từ lại học quân sự, hai người gọi điện thường không tiện, cho nên từ khi hai người yêu nhau, đây là lần đầu tiên một ngày một đêm chưa nói với nhau câu nào.

Buổi chiều, Sở Từ đang tập luyện đột nhiên thấy hắc khí từ bốn phía tụ lại thành một dải, hắc khí này càng tụ càng nhiều, cuối cùng bao vòng quanh người Chu Hiểu Tô, môi mỏng của Sở Từ nhếch lên, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô gái nọ.

Tối nay, sĩ quan huấn luyện đưa họ đến bãi tập hát hành khúc, kể chuyện cười, Sở Từ cũng hát theo mấy câu, cô ngẩng đầu lên lại không tìm thấy Chu Hiểu Tô.

"Giáo quan, Chu Hiểu Tô đâu ạ?"

"À, em nói bạn nữ tóc dài dài, mặt tròn à? Em ấy nói không được khỏe, đi đến phòng y tế rồi."

Sở Từ nhíu mày: "Giáo quan, em muốn đi xem cậu ấy."

Giáo quan có ấn tượng với cô, thực ra tuổi của giáo quan cũng không lớn, mới hơn hai mươi tuổi, huyết khí phương cương, tự nhiên sẽ chú ý đến những nữ sinh xinh đẹp. Sở Từ thật là đẹp, đẹp không có chút tỳ vết nào, chỉ tiếc là tính cách lãnh đạm, không thích nói cười, nhưng cô huấn luyện luôn rất nghiêm túc, tố chất cơ thể cũng cực kỳ tốt, giáo quan rất thích lấy cô làm tài liệu dạy học cho các bạn học khác xem.

Biết cô không phải người thích làm biếng, giáo quan liền gật đầu: "Được, em đi đi!"

Sở Từ chạy về phía phòng y tế, phòng y tế ở tòa nhà phía sau ký túc xá nữ, đến phòng y tế phải đi qua một rừng cây, rừng cây này đã có từ lâu, nghe nói ít nhất cũng mười năm rồi, là thánh địa hẹn hò nổi tiếng của trường, rất nhiều đôi tình nhân vào lúc trăng thanh gió mát đều thích đến đây nói chuyện yêu đương.

Vì chưa đến giờ tự học buổi tối, nơi đây yên tĩnh lạ thường, đến nỗi khiến người ta cảm thấy có gì đó không phù hợp.

Rừng cây này thế mà lại bị người khác bày ra kỳ môn độn giáp!

Mặc dù chỉ là kỳ môn độn giáp sơ cấp, đối với cô mà nói rất dễ dàng giải, nhưng nếu là người không biết pháp thuật đi tới thì không thể không lạc đường!

Sở Từ giải kỳ môn độn giáp xong liền nhìn thấy một nữ sinh mặc quân phục nằm úp sấp trên mặt đất, cả mặt đều vùi xuống bãi nước đọng.

---------

Người dịch: Xiaoyun

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment