Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 211 - Chương 211 - Tìm Người Chết Thay

Chương 211 - Tìm người chết thay
Chương 211 - Tìm người chết thay

Nhưng điều kỳ lạ là vũng nước đó chỉ bằng một vốc, chỉ vừa vặn đủ để úp mặt xuống đó, nhưng nữ sinh ấy lại giống như là rơi xuống vũng bùn không thoát ra được vậy, mặt dán vào trong, người không thể cử động được.

Sở Từ cau mày, lấy ra bùa chú, dán thật nhanh vào lưng nữ sinh rồi cấp tốc niệm thần chú, theo sự tăng tốc của thần chú, nữ sinh kia đột nhiên vùng vẫy lên, sau đó ngẩng mạnh đầu dậy. Sở Từ lúc này mới thấy rõ mặt của cô.

"Hiểu Tô?"

Chu Hiểu Tô đột nhiên há mồm thở dốc, sắc mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch thình thịch, lại chăm chú nhìn vũng nước trên mặt đất, sợ tới mức không nói lên lời.

"Ôi ôi Sở Từ......" Chu Hiểu Tô ôm lấy Sở Từ khóc nức nở: "Tớ sợ chết mất! Vừa nãy tớ muốn đi đến phòng y tế, sau khi đến đây, rất kỳ quái là tớ lại lạc đường, sau đó dưới chân tớ trượt một cái liền cảm thấy mình như rơi vào một vực sâu, đến khi mở mắt lại, tớ đã rơi vào một dòng sông, nước đầy đầu tớ, bao phủ cơ thể tớ, làm tớ hoàn toàn không thể cử động. Nhiều nước như vậy từ bốn phương tám hướng đổ vào tai tớ, làm tớ hoàn toàn không biết nên làm gì!"

Nhưng cô lại nhìn xung quanh, đâu có sông? Đâu có nước? Chỉ có một vũng nước to.

Sở Từ vỗ vỗ lưng cô, trách cứ nói: "Không mang bùa tớ cho theo à?"

Chu Hiểu Tô ngẩn ra: "Tớ thay đồ quên mất rồi."

Sở Từ đứng dậy, đi đến trước vũng nước đó, vũng nước này tuy nhỏ, nhưng muốn làm cho một sinh viên ngã vào không thể cựa quậy được, đây không phải điều mà khoa học có thể giải thích.

Sở Từ lấy một cành cây đào xuống, không lâu sau liền đào ra một chiếc gương bát quái và một thanh kiếm gỗ đào. Chiếc gương bát quái kia được đặt ngang, nhưng kiếm gỗ đào lại cắm thẳng xuống, có vẻ vô cùng kỳ quái.

Sở Từ đào ra hai pháp khí, nhìn một lát, gật đầu nói: "Quả nhiên như vậy!"

Chu Hiểu Tô sợ hãi hỏi: "Sở Từ, cậu biết gì vậy? Có phải có người hại tớ? Tại sao lại làm thế với tớ? Tớ suýt nữa thì chết rồi!"

"Nói thừa! Cậu không chết, hắn làm sao tìm người chết thay?"

Chu Hiểu Tô hoảng sợ, run run nói không ra lời.

Sở Từ nhìn pháp khí kết luận người này pháp thuật bình thường, chỉ là không biết từ đâu biết được cách thức nham hiểm ấy, lại muốn dùng mạng đổi mạng của Chu Hiểu Tô.

"Sở Từ, ý cậu là ...... có người muốn tớ chết thay?"

Sở Từ không phủ nhận: "Trường chúng ta có rất nhiều sinh viên tự sát, người chết với thủ đoạn không bình thường thì oán khí sẽ nặng, ám khí mạnh, loại ma này nếu như không ai siêu độ sẽ không thể thuận lợi đầu thai, nhất định phải ở lại thế giới tìm người chết thay, chỉ có có người chết thay chúng rồi, chúng mới có thể đầu thai, có thể luân hồi.

Mà con ma này của cậu, ước chừng đã đến kỳ hạn đầu thai cuối cùng, vậy nên nó mới theo dõi cậu, muốn để cậu làm người chết thay cho nó, chỉ không ngờ lại bị tớ phá hỏng chuyện tốt! Vì thế có người nào đó đang ở trong tối âm thầm giúp nó, dùng phương thức nham hiểm này giết cậu, chỉ cần cậu chết, con ma kia mới có thể đi đầu thai, còn cậu chết oan nếu như không thể sớm luân hồi cũng sẽ giống như con ma nữ kia, đi tìm một người chết thay cho mình."

Chu Hiểu Tô hoảng sợ, cô luôn nghĩ rằng những chuyện mình vừa nghe đều là truyền thuyết, là giả, là chuyện bịa! Không ngờ có một ngày cô lại trải qua chuyện đáng sợ như thế, hơn nữa còn là trong môi trường giáo dục.

"Tại sao lại ở trường?"

Sở Từ cong môi cười nhạt, tất cả mọi người đều cho rằng trường học là nơi an toàn nhất, không ngờ rằng cũng chỉ có trường học là nơi nhiều người nhất, dễ tìm ra mục tiêu hạ thủ nhất, sẽ không làm ầm ĩ lớn chuyện lên, chỉ cần tìm ra lý do tiếp cận là được, trái lại những nơi khác thì người chết sẽ luôn gây ồn ào.

"Vậy tớ nên làm gì bây giờ?" Môi Chu Hiểu Tô tái nhợt.

"Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu!"

Đưa cô về ký túc xá, một lúc sau những người khác cũng đi về, Tống Nhất Mạn thấy Chu Hiểu Tô thì hừ lạnh: "Giả vờ bệnh gì chứ! Không phải muốn trốn huấn luyện sao?"

Chu Hiểu Tô bị chọc tức, bèn lạnh giọng nguyền rủa: "Lo cho mình đi đã! Cẩn thận không tối nay ma đến tìm cậu đấy!"

"Ma?" Tống Nhất Mạn giống như nghe thấy chuyện cười, mỉa mai đáp, "Được đó, bảo ma đến tìm tôi đi! Cậu có bản lĩnh thì bảo đến tìm tôi đây này."

Nói xong, cô nàng lạnh lùng bê chậu rửa mặt đi. Mọi người đều an ủi Chu Hiểu Tô, nói cô không cần tức giận, biết được chuyện tối nay mọi người trong phòng không dám nói gì.

Trước đây các cô thật sự là người ủng hộ kiên định của thuyết vô thần, nhưng sau hôm nay họ sẽ trở thành người ủng hộ của thuyết ma quỷ! Tiếng trẻ con khóc đêm qua còn vang vọng bên tai họ, đến giờ vẫn còn sợ.

"Sở Từ, làm sao đây? Tối nay nó còn đến không?"

Sở Từ cười trấn an: "Đừng sợ, đến cũng không sao, tớ sẽ bảo vệ mọi người!"

Đằng Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm mặt Sở Từ, nghi ngờ hỏi: "Sờ Từ à, sao cậu không đen đi chút nào vậy? Bọn tớ đều đen thành than rồi."

Sở Từ nhìn chính mình trong gương, quả thật không đen đi, xem ra kem chống nắng Lục Cảnh Hành đưa đến vẫn là có hiệu quả.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, điện thoại rung lên, là Lục Cảnh Hành gọi tới.

"Alo." Sở Từ cười nghe điện.

"Ôi, bạn trai gọi điện thoại đến sao? Sở Từ, cậu đã có bạn trai rồi à? Các bạn nam trường mình sắp tan nát cõi lòng cả rồi!" Mọi người nhỏ giọng cười trêu.

Sở Từ cũng cười, bên kia tiếng nói của Lục Cảnh Hành trầm thấp: "Tâm trạng không tồi nhỉ?"

"Cũng được!"

"Huấn luyện quân sự thuận lợi chứ?"

"Khá tốt ạ, chỉ là phơi nắng rất nhiều, da em phơi nắng hơi đau nhưng không bị đen."

Lục Cảnh Hành lắc đầu, bất giác bật tiếng than nhẹ. Anh từng đến phòng của Sở Từ, đồ dưỡng da của Sở Từ chính là đại bảo, những thứ khác căn bản không dùng, khăng khăng làn da đẹp sẽ làm người khác ghen tị, nói đến bảo vệ da anh chắc chắn hiểu hơn cô nhiều.

"Kem chống nắng chỉ có thể phòng bị đen đi, không thể phòng cháy nắng. Không phải anh đã cho người đưa em mặt nạ sao? Mỗi tối phải đắp, đúng giờ dưỡng da."

Sở Từ bật cười, luôn cảm thấy vai hai người nên hoán đổi lại, một trong những điểm tốt khi có bạn trai là ngôi sao chính là đối phương còn hiểu cách chăm sóc da và mốt thời trang hơn cả mình!

Ừm! Phải nhớ lấy chi tiết này để vẽ vào truyện tranh.

Hai người nói chuyện suốt nửa tiếng đồng hồ, cúp máy xong thì điện thoại của Sở Từ cũng nóng hẳn, bạn cùng phòng trêu ghẹo cô: "Sở Từ, bạn trai cậu học ở trường nào vậy?"

Sở Từ nhớ lại trường của Lục Cảnh Hành, trả lời xong, Tôn Tân Nguyệt khẽ cười: "Có phải rất đẹp trai không? Nếu không làm sao có thể làm cho một đại mỹ nữ như cậu sớm đã bị xác định rồi?"

Đẹp trai ư? Quả thật rất đẹp trai! Trên bàn của Chu Hiểu Tô dán mấy tờ tạp chí của các ngôi sao, Sở Từ chỉ vào tạp chí kia cười nói: "Ừ, bạn trai tớ chính là anh ấy, Lục Cảnh Hành!"

Tất cả im lặng, sau đó......

"Hahahaha! Sở Từ lời cậu nói quả thật buồn cười!"

"Hahaha! Bạn trai tớ còn là Kim thành võ liệt!"

"Bạn trai tớ là Lộc Hàm! Không được tranh với tớ!"

"Tớ yêu Trương Nghệ Hưng!"

"Tớ tớ! Người đàn ông của tớ giống với người đàn ông của Sở Từ!" Mọi người đều ha ha cười lớn.

Sở Từ vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn xem! Lần nào cô cũng nói nghiêm túc mà mọi người cứ không tin, cô cũng rất khổ não có được không?

Buổi sáng hôm sau, mọi người còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ mơ màng màng xuống giường rửa mặt. Tống Nhất Mạn ào ào xuống giường, chỉ vào tất cả mọi người mắng: "Các người cũng quá đáng ghét rồi! Bởi vì tôi không chơi cùng mà đêm qua các người làm chuyện quá đáng như vậy!"

Đám người Sở Từ đối mặt với sự chỉ trích bất ngờ bèn ngơ ngác. Mọi người đều vừa mới dậy, không dễ gì ngủ an ổn một giấc, Tống Nhất Mạn mới sáng ra đã chỉ trích họ, định làm gì thế?

Tôn Tân Nguyệt nghi hoặc: "Cậu nói gì vậy? Chuyện quá đáng gì? Đêm qua bọn tớ đều ngủ say mà."

"Đúng vậy, huấn luyện mệt như chó ấy, tớ còn không nhớ tớ ngủ lúc nào nữa."

Tống Nhất Mạn tức đến không chịu được, cô vén mái tóc vàng xoăn của cô qua một bên, vẻ mặt lạnh lùng, không dễ bắt nạt.

"Tôi nói cho mấy người biết, đừng nghĩ rằng chơi mấy trò vớ vẩn là tôi sẽ sợ! Mấy người cho rằng ban đêm mấy người túm tóc tôi, tôi sẽ nghĩ là ma trong ký túc xá trêu sao? Tôi chưa nói mấy câu với các người sao? Mấy người liên kết lại chơi cái trò đấy? Cho rằng tôi sợ à? Tôi nói cho mà biết, tối qua tôi không bắt được mấy người, nếu mà bắt được rồi, tôi sẽ không khách khí đâu!"

------------

Người dịch: Xiaoyun

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment