Sở Từ quét mắt nhìn hắn một lượt, nhàn nhạt đáp: "Mệnh của anh vận đào hoa rất vượng, thích một lúc cùng nhiều cô gái kết giao, nhưng lại không biết vận đào hoa rất dễ biến thành sát đào hoa. Hơn nữa tướng mạo của anh nói cho tôi biết gần đây nhất anh phạm phải vận sát đào hoa nặng, dễ bị ma quấn vào."
Người đàn ông nọ lập tức nhíu mày: "Cô nói linh tinh cái gì đấy? Cái gì mà mệnh phạm hoa đào, lại còn bị ma quấn vào? Cô coi tôi là trẻ con ba tuổi dễ lừa thế sao?"
Sở Từ giống như đã sớm dự đoán được hắn không tin, bèn đáp: "Anh 7 tuổi mất mẹ, lớn lên cùng với cha. Cha đối với anh không tồi, nhưng năm 12 tuổi anh có mẹ kế. Mẹ kế rất tốt, luôn tạo điều kiện cho anh học tập. Mới đầu cuộc sống của anh vẫn khá yên ổn, nhưng tất cả đều thay đổi từ sau khi mẹ kế anh có con riêng. Bà ta bắt đầu ngược đãi anh, đánh anh, làm cho trong lòng anh có một bóng ma. Sau đó, cha anh đưa anh ra ngoài ở nhờ, kể từ đó anh rất ít khi về nhà, anh ở đấy học một mạch cho tới tận lúc lên đại học."
Sắc mặt người đàn ông biến hóa, hắn tràn đầy phòng bị hỏi: "Cô điều tra tôi?"
"Tôi không tội gì phải điều tra anh, tất cả đều viết trên mặt anh! Tướng mạo của anh đã nói cho tôi tất cả! Hơn nữa tôi còn biết, anh từng có một người bạn gái, cô ấy là sinh viên Đại học Thân Thành, chỉ đáng tiếc hai người vì một lý do nào đó mà bất hòa, cô ấy nhất thời nghĩ quẩn thắt cổ tự tử!"
Mặt nạ của người đàn ông này cuối cùng cũng nứt toác, hắn nhìn xung quanh thấy không có ai bèn sấn sổ bước tới gần Sở Từ chất vấn: "Cô có ý gì? Rốt cuộc cô là ai? Cô đang điều tra tôi sao? Cô cho rằng cô nắm chắc chuyện này thì có thể áp chế tôi được à? Tôi nói cho cô biết, Chu Nam Tuyền tôi không phải loại người dễ ức hiếp đâu!"
Sở Từ quét mắt nhìn Chu Nam Tuyền một lượt, sắc mặt hắn hoang mang, trong mắt rõ ràng đã toát lên vẻ sợ hãi, trông không giống vẻ thản nhiên mà hắn cố ý biểu hiện ra ngoài chút nào.
Sở Từ rút ra một lá bùa đưa cho hắn, trầm giọng nói: "Đem lá bùa này đốt thành tro, hòa vào nước, đưa cho người phụ nữ lát nữa có hẹn với anh uống, nếu không anh không sống qua tối nay nổi!"
Chu Nam Tuyền cau mày, tỉ mỉ suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy không đúng.
"Làm sao cô biết tối nay tôi có hẹn, còn nữa, tại sao tôi lại phải cho cô ấy uống thứ cô đưa?"
Sở Từ bật cười: "Có nợ thì phải trả thôi, Chu tiên sinh, cô gái vì anh mà chết đang đến đòi nợ đấy!"
Chu Nam Tuyền sau khi hiểu được ý của cô thì sắc mặt trắng bệch, hắn bất giác lùi về sau mấy bước, vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Cô nói cô ấy là......"
Sở Từ đột ngột đưa tay điểm vài cái ở ấn đường của Chu Nam Tuyền, rồi lại thầm đọc một pháp chú.
"Tối nay anh sẽ biết lời tôi nói là đúng hay sai, nhưng nhớ rõ khi gặp cô ta rồi thì không được để lộ, đưa nước thuốc này cho cô ta uống, nếu không......"
….
Tối đó, Chu Nam Tuyền chuẩn bị đến nơi hẹn, “Chu Hiểu Tô” đã sớm đứng đợi ở cửa. Chu Nam Tuyền không dám nhìn cô, đến lúc này hắn mới cảm thấy “Chu Hiểu Tô” có chút không thích hợp, nói thế nào nhỉ, ánh mắt “Chu Hiểu Tô” nhìn hắn hoàn toàn không giống với đang nhìn một người đàn ông lạ, có lúc hắn đột nhiên quay lại sẽ thấy được “Chu Hiểu Tô” không hề thu lại ánh mắt, ánh mắt vô cùng u ám đó cũng thật giống cô gái năm xưa.
Chu Nam Tuyền cầm thẻ phòng cùng “Chu Hiểu Tô” vào thang máy.
"Nam Tuyền, phòng của chúng ta ở tầng mấy thế?"
Chu Nam Tuyền nhìn thẻ phòng, nụ cười có chút gượng: "Tầng 18."
"18? Thật tốt!"
Tiếng cười của “Chu Hiểu Tô” rất nhẹ, nếu là bình thường, Chu Nam Tuyền chắc chắn sẽ cảm thấy tiếng cười này thật quyến rũ, nhưng hiện giờ hắn chỉ cảm thấy sự u ám giăng đầy không thể nói ra. Lời cô gái lúc trưa nói cứ luôn quanh quẩn bên tai hắn. Chu Nam Tuyền không nhịn được hỏi: "Tốt gì vậy?"
“Chu Hiểu Tô” lộ ra một nụ cười thần bí: "Rất nhanh anh sẽ biết thôi."
Chu Nam Tuyền không dám nhìn “Chu Hiểu Tô”, anh cứ thẫn thờ nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Đúng lúc đó, một thân ảnh màu trắng bỗng xuất hiện ở cửa thang máy, cô gái đó mặc một thân áo trắng, tóc rối bù xù, luôn cúi đầu. Đột nhiên hình ảnh của “Chu Hiểu Tô” lại xuất hiện ở trước cửa, ngăn lại thân ảnh của ma nữ kia, thoạt nhìn giống như là một người có hai bóng vậy. Ánh mắt của Chu Nam Tuyền bị hút sâu vào gương mặt của ma nữ, đôi mắt của ma nữ đó u ám đến lạ, tựa như căm hận không thể ăn sạch thân thể hắn vậy!
Chu Nam Tuyền cố kìm lại nỗi kinh hãi, miễn cưỡng cười nói: "Khách sạn này rất được đó."
Giọng nói của “Chu Hiểu Tô” vang lên nghe vô cùng u ám: "Anh hay đến à?"
"Ừ, những lúc công ty anh cần chiêu đãi khách đều sẽ đến đây."
Thang máy ting một tiếng, dừng ở tầng 18, phòng của Chu Nam Tuyền vừa hay lại ở cuối hành lang, Chu Nam Tuyền buồn bực nói: "Sao lại ở phòng cuối cùng chứ?"
“Chu Hiểu Tô” ngạc nhiên hỏi: "Phòng cuối cùng làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là có tin đồn là phòng cuối cùng dễ......"
“Chu Hiểu Tô” đột nhiên tiến sát lại gần, âm thanh ma mị truyền đến từ vành tai Chu Nam Tuyền: "Dễ cái gì? Có chuyện ma quỷ gì sao?"
Cô đột nhiên cười u ám, nụ cười này làm cho da gà của Chu Nam Tuyền đều nổi hết lên rồi, hắn cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn phải ráng gồng ép bản thân trấn tĩnh xuống. Không phải hắn không muốn chạy, nhưng cô gái ban chiều đã nói có chạy cũng không có tác dụng, bất kể hắn đi đâu ma nữ kia cũng đều có thể tìm được hắn, biện pháp duy nhất là phải giải quyết tận gốc ma nữ đó!
Hai người đi vào phòng, Chu Nam Tuyền càng sợ hơn, hắn mở cửa thật rộng, “Chu Hiểu Tô” thấy vậy bèn cau mày hỏi: "Tại sao anh không đóng cửa lại?"
"À, anh gọi phục vụ phòng, đợi có người đưa cơm thôi." Chu Nam Tuyền cười đáp.
“Chu Hiểu Tô” nhíu mày, hai người ngồi xuống giường, tim của Chu Nam Tuyền đập thình thịch liên hồi.
Vừa nghĩ đến người bên cạnh mình bây giờ chính là Tô Hướng Nguyệt - từng là người yêu của hắn, đã chết nhiều năm trước, hắn liền nhịn không được mà run lẩy bẩy.
Lúc Tô Hướng Nguyệt chết, người nhà cô có gọi hắn đến dự lễ truy điệu, thế nhưng khi ấy hắn đã từ chối, hắn không thể phủ nhận được việc Tô Hướng Nguyệt là vì hắn mà chết.
Còn nhớ năm đó, Tô Hướng Nguyệt đến công ty thực tập, vừa hay vào tổ hắn phụ trách, làm việc mấy tháng cùng nhau, Tô Hướng Nguyệt bị hắn mê hoặc bèn lấy hết can đảm tỏ tình với hắn. Chu Nam Tuyền dĩ nhiên đồng ý, sau đó đã đưa cô đến khách sạn thuê phòng.
Lúc đấy hắn cho rằng cô sẽ hiểu đây chỉ là trò chơi của người trưởng thành, vui chơi qua đường mà thôi, không thể coi là thật, họ không có bất kỳ lời hứa hẹn gì, hắn cũng không cần chịu trách nhiệm.
Ai ngờ hắn lên giường rồi mới biết Tô Hướng Nguyệt vẫn là xử nữ, hắn chính là bạn trai đầu tiên của cô.
Càng quen biết, Chu Nam Tuyền lại càng sâu sắc cảm nhận được tính cách cố chấp của cô. Hắn không muốn phiền hà cũng không muốn chịu trách nhiệm với Tô Hướng Nguyệt, vì để cô từ bỏ mà đã chọn cách dần xa lánh cô.
Ai biết càng làm vậy thì Tô Hướng Nguyệt lại càng theo đuổi dữ dội hơn.
Sau này hắn qua lại với một cô gái khác, ngoại hình của đối phương rất giống với “Chu Hiểu Tô” bây giờ, trông vô cùng thuần khiết đáng yêu.
---------
Người dịch: Xiaoyun
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com