Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 214 - Chương 214 - Tô Hướng Nguyệt Quay Về Tìm Chu Nam Tuyền

Chương 214 - Tô Hướng Nguyệt quay về tìm Chu Nam Tuyền
Chương 214 - Tô Hướng Nguyệt quay về tìm Chu Nam Tuyền

Tô Hướng Nguyệt thấy vậy thì ghen tuông ầm ĩ, cứ luôn tìm người đến làm phiền cô bé kia, thậm chí còn cố tình chèn ép công việc của cô bé đó, hắn không chịu được liền mắng mấy lần.

Nào ngờ Tô Hướng Nguyệt nghĩ không thông, tối đó gọi điện uy hiếp hắn đòi tự sát, Chu Nam Tuyền nghe vậy bèn chạy qua nhà Tô Hướng Nguyệt, lúc hắn đến dỗ ngọt, thấy cô đã xuôi xuôi, đồng ý bỏ con dao trong tay xuống, hai người lại vuốt ve an ủi nhau một đêm, cứ nghĩ mọi chuyện vậy là xong.

Không nghĩ tới sự việc phát triển đến cuối cùng ngày càng không thể khống chế, chỉ cần hắn không kịp thời nghe điện thoại, Tô Hướng Nguyệt sẽ gọi điện liên tục, bất kể hắn có đang làm việc hay không Tô Hướng Nguyệt đều muốn hắn lập tức quay về ở bên cô.

Chu Nam Tuyền đương nhiên không chịu được sự quản thúc gắt gao như vậy, Tô Hướng Nguyệt lại ầm ĩ đòi tự sát, một lần, hai lần, ba lần,...... Chu Nam Tuyền cho rằng bản thân đã cố hết sức rồi, cộng thêm hắn vừa có bạn gái mới, đương nhiên chăm sóc không nổi Tô Hướng Nguyệt, vì vậy liền chặn luôn số điện thoại của cô.

Tô Hướng Nguyệt không liên lạc được với hắn bèn gọi cho bạn bè hắn nói muốn tự sát, trò này Chu Nam Tuyền đã được chứng kiến vô số lần, đương nhiên không thèm quan tâm nữa.

Thẳng cho đến một ngày, bên cảnh sát liên hệ với hắn thông báo Tô Hướng Nguyệt đã treo cổ tự sát trong nhà vệ sinh rồi, muốn hắn hỗ trợ điều tra.

Tim Chu Nam Tuyền khựng lại một lúc, đợi khi hắn đến hiện trường, cơ thể của Tô Hướng Nguyệt đã lạnh rồi, cô mặc một thân áo ngủ máu trắng, trên chân là đôi dép lê hắn tặng, đầu tóc rối bù, nhìn có vẻ rất dữ tợn.

Chu Nam Tuyền cực kỳ sợ hãi, thời gian sau đó hắn liên tục gặp ác mộng, rất lâu sau mới hồi phục bình tĩnh lại từ những cơn ác mộng khủng khiếp ấy.

Ai ngờ chẳng qua được bao lâu, dường như hồn ma của Tô Hướng Nguyệt lại quay về tìm hắn rồi.

Chu Nam Tuyền nuốt nước miếng, thấy bàn tay của “Chu Hiểu Tô” đang vuốt ve cánh tay hắn mà sợ đến rùng mình. Đó là ma! Là ma nữ! Chu Nam Tuyền sợ đến không dám thở.

Miệng “Chu Hiểu Tô” ghé sát bên tại Chu Nam Tuyền, nhẹ giọng thổi khí: "Nam Tuyền, anh sao vậy?"

Chu Nam Tuyền sợ tới mức không dám động, cười gượng đáp: "Không sao, chỉ là thấy trong phòng nóng quá nên anh muốn mở điều hòa thôi."

"Nóng? Yên tâm, rất nhanh anh sẽ không còn nóng nữa, em có một cách giúp anh hạ nhiệt." “Chu Hiểu Tô” nói xong liền đẩy Chu Nam Tuyền lên giường, sau đó đè cả người lên.

Mỹ nữ như hoa như ngọc trước mặt, nhưng Chu Nam Tuyền lại sợ đến muốn ngất xỉu, bởi vì thời khắc này, hắn không nhìn thấy mỹ nữ đâu, chỉ thấy một con ma nữ đầu tóc bù xù đang bò trên người hắn, đầu mũi âu yếm chạm vào nhau giống hệt như khi Tô Hướng Nguyệt còn sống…

Chu Nam Tuyền căng thẳng nắm chặt ga giường, tay hắn đột nhiên sờ được một chiếc bình nhỏ, là lá bùa cô gái sáng nay đưa cho hắn!

Chu Nam Tuyền nghĩ đến lời nói của cô gái đó, lập tức cố gắng lắc mạnh đầu, lấy lại bình tĩnh, đoạn bảo: "Hiểu Tô, ngoan, cơm sắp đưa lên rồi, chúng ta ăn xong rồi tiếp tục nhé."

May sao đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa bỗng truyền tới, là nhân viên phục vụ đưa cơm lên.

“Chu Hiểu Tô” nghe vậy bèn bật cười: "Được thôi, em đi vệ sinh đã."

Đợi cô đi vào, Chu Nam Tuyền vội vã đổ nước trong bình vào cơm của cô, thế nhưng hắn còn chưa đổ xong thì đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi qua, luồng gió lạnh đó chầm chậm áp sát đến sau lưng Chu Nam Tuyền.

Chu Nam Tuyền lạnh buốt cả xương sống, một cảm giác “thôi xong” ùa tới não hắn, hắn chầm chậm chầm chậm quay lại liền nhìn thấy ma nữ sắc mặt nghiêm túc âm trầm nhìn chằm chằm hắn.

"Anh bỏ thêm cái gì vào cơm của tôi? Anh có thể nhìn thấy tôi?"

Chu Nam Tuyền theo bản năng lắc đầu, sau đó mới hiểu ra bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn gì, hắn sợ hãi hét lên: "A! Tô Hướng Nguyệt! Cô đừng hại tôi! Là cô tự mình tự sát, không liên quan đến tôi!"

Ma nữ cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên! Thảo nào hôm nay trông anh có chút không phù hợp, anh quả nhiên có thể nhìn thấy tôi, thế nào? Chu Nam Tuyền, anh nhìn thấy tôi có phải rất sợ không? Sợ tôi đến tìm anh đòi mạng, sợ tôi bắt anh phải trả giá, sợ tôi giết anh, đúng không?"

Chu Nam Tuyền không ngừng lắc đầu, hắn vội vã nói: "Không phải! Tô Hướng Nguyệt, có gì chúng ta từ từ nói, ban đầu mặc dù chúng ta đã lên giường nhưng tôi không ngờ rằng cô lại cố chấp như vậy, tôi cho rằng đó chỉ là trò chơi của người trưởng thành thôi, là cô hiểu lầm, là cô hiểu lầm mà!"

"Tôi hiểu lầm? Tôi yêu anh như vậy! Coi trọng anh như vậy! Coi anh là tất cả! Là mạng sống của tôi. Nhưng anh thì sao?"

Ma nữ vô cùng tức giận, sát khí tản ra khắp nơi, làm cho tóc của cô đột nhiên thổi tung lên, cho đến bây giờ Chu Nam Tuyền mới nhìn rõ khuôn mặt của Tô Hướng Nguyệt. Vẻ mặt Tô Hướng Nguyệt dữ tợn đáng sợ, đôi nhãn cầu trắng hơi lồi ra, gắt gao nhìn thẳng vào mắt Chu Nam Tuyền.

Chu Nam Tuyền sợ hãi lùi lại mấy bước.

"Hướng Nguyệt, có gì chúng ta từ từ nói, từ từ nói!"

"Từ từ nói?" Tô Hướng Nguyệt đột ngột lao tới bóp cổ Chu Nam Tuyền, tức giận gào lên: "Chu Nam Tuyền, nếu không phải tại anh thì tôi cũng sẽ không chết thảm như vậy! Đều tại tôi mắt mù mới đi yêu người đàn ông cặn bã như anh!"

Cổ của Chu Nam Tuyền bị bóp chặt, miệng há to, không cách nào thở nổi.

Chính lúc này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh, dường như đây là khung cảnh trong phòng hắn cho thuê, Tô Hướng Nguyệt luôn luôn sớm về nhà nấu cơm cho hắn, khi đó hai người vẫn còn đang mặn nồng, cho dù tính cách Tô Hướng Nguyệt hơi bám người nhưng hắn vẫn thích ứng được, cảm giác này thật sự rất tốt, nếu như có thể mãi như vậy thì thật là tốt biết bao! Tô Hướng Nguyệt không cần phải chết, hắn cũng không cần phải mỗi tối gặp ác mộng, họ dừng lại ở giai đoạn đó, vĩnh viễn không tiến lên phía trước.

Vừa nghĩ Chu Nam Tuyền vừa cười đi ra khỏi cửa, hắn nhìn thấy rất nhiều hình ảnh tốt đẹp khác, đó là cảnh hắn và Tô Hướng Nguyệt đang cười đùa vui vẻ. Chu Nam Tuyền đi chân trần, dọc theo cầu thang đi lên, rất nhanh hắn đã đi lên tới sân thượng.

Lúc này, Tô Hướng Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Chu Nam Tuyền nắm tay Tô Hướng Nguyệt đi đến bên cạnh. Ở đây gió thổi rất mạnh, rất mát mẻ, sắc đêm bao trùm, ánh trăng chiếu lên người họ, tất cả đều đẹp và hài hòa vô cùng.

Chu Nam Tuyền nghĩ thời gian nên dừng lại ở thời khắc bây giờ. Hắn và Tô Hướng Nguyệt cùng trèo lên sân thượng, họ kề vai đứng trên mái nhà, Chu Nam Tuyền duỗi cánh tay, cười nói: "Hướng Nguyệt, chúng ta cùng nhảy xuống nhé!"

"Được!" Tô Hướng Nguyệt nở nụ cười, họ cùng nhau nhắm mắt lại.

"Đừng!" Sở Từ đuổi đến, thở gấp hét lên: "Chu Nam Tuyền, tỉnh lại đi! Tất cả đều là giả, đó là ma nữ dùng thủ thuật che mắt anh đó!"

"Không, không phải là giả! Cô nhìn phía dưới đẹp chưa kìa, có hoa, có cỏ, có nước...... Đợi tôi nhảy xuống, đó nhất định là chốn bồng lai tiên cảnh, tôi và Hướng Nguyệt cùng nhau sống ở đó, cả đời này không rời xa!"

"Sai." Sở Từ lạnh lùng nói: "Đợi anh chết rồi, xuống địa ngục rồi, bên kia chỉ có sự đen tối vô tận, sự mờ mịt vô tận, anh sẽ đón chào hư vô!"

Chu Nam Tuyền nở nụ cười, chân lại tiến thêm một bước, mà Tô Hướng Nguyệt bên cạnh hắn, không… là “Chu Hiểu Tô” đang nắm tay hắn sắp nhảy xuống.

Mắt nhìn thấy cả hai người sắp rơi xuống, Sở Từ đổ đầy mồ hôi lạnh. Ma nữ hướng về phía cô, cười chế nhạo: "Cảm giác không cứu được bạn mình rất khó chịu nhỉ? Cô cho rằng tôi sẽ tha cho cô ta sao? Tôi chết rồi sao có thể để người khác sống! Tôi muốn họ chôn cùng tôi! Cùng tôi đi đến âm phủ u ám cô quạnh!"

Lông mày Sở Từ nhíu chặt, cô rút thanh đao ra, hừ lạnh: "Nằm mơ!"

Nói xong, cô cầm đao hung hăng đâm tới!

Ma nữ này thế mà lại không tránh không né, pháp lực của cô ta suy yếu đi rất nhiều, nhưng vẫn cười bảo: "Không sao, từ đây nhảy xuống sẽ rất nhanh, cô muốn cứu bạn mình ư? Xuống dưới đợi cô ta đi!"

Dứt lời, “Chu Hiểu Tô” bèn nắm chặt tay Chu Nam Tuyền, cùng nhau nhảy xuống.

---------

Người dịch: Xiaoyun

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment