Hôm sau trời vừa sáng, Sở Từ dậy rất sớm, chuẩn bị đi đến nhà hỏa táng.
Điền Tam Thải một đêm ngủ không ngon, cũng dậy rất sớm, người trong nhà cũng không có hứng đi làm, đều ở nhà cùng bà.
"Sở Từ, con đi đâu?"
"Mẹ à, con đi ra ngoài có chút việc, buổi trưa không cần để cơm đâu."
Điền Tam Thải cùng Sở Minh Giang liếc mắt nhìn nhau, hai người biết rõ Sở Từ đi ra ngoài vì giải quyết chuyện hôm qua, dặn dò:
"Phải cẩn thận nha!"
"Biết rồi mà mẹ."
Sở Từ cười rời đi. Xe buýt đi xuống đường núi, xe loạng chà loạng choạng, Sở Từ vốn là ngủ không ngon, bất giác ngủ gật, đi tới chân núi, bỗng nhiên một cô gái mặc áo khoác nữ sinh lên xe, một luồng âm sát khí mạnh mẽ tỏa ra làm Sở Từ tỉnh ngủ, cô nhìn chằm chằm cô ấy một hồi, đỉnh đầu cô chỗ bị cào càng rộng hơn, cứ như cô ta không biết vậy, sinh hoạt vẫn bình thường.
Cô gái ngồi bên cạnh Sở Từ, Sở Từ quay đầu nói: "Đầu của cô không ngứa à?"
Nữ sinh nhìn cô chằm chằm, liền nhận ra.
"A, cô là người ngày hôm qua ở cửa hiệu cắt tóc đúng không? Cảm ơn đã quan tâm, tôi không ngứa, cảm giác phần trên tai bị đau ẩm ỉ, kỳ quái hơn chính là, sáng sớm hôm nay soi gương, tôi chợt thấy trên tai phải có một cái chỗ trống, bên trong trống trơn, không có thứ gì! Tôi sợ hết hồn, sau đó nhìn lại, lại thấy rất bình thường, còn có. . ."
Sở Từ chăm chú lắng nghe. Nữ sinh như là nghĩ tới điều gì, sợ đến run rẩy: "Sáng sớm hôm nay tôi soi gương, đột nhiên cảm giác thấy mình trong gương như biến thành người khác, hoàn toàn biến thành một gương mặt khác: mũi, mắt, miệng, vừa giống tôi nhưng lại cũng không giống tôi, giống như có người khác ở tại trong thân thể tôi vậy, khi tôi nhìn kỹ lại, lại rất bình thường, cô nói xem, có phải là đầu óc tôi có vấn đề rồi không?"
Sở Từ nhìn chằm chằm mặt của cô hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: "Không biết cô có nghĩ, có thể cô không sống qua ngày hôm nay hay không?"
Nữ sinh sợ hãi, "Cô nói cái gì? Tôi. . . Không sống qua ngày hôm nay sao? Vậy tôi. . . Tôi nên làm gì?"
Sở Từ lạnh lùng nói: "Đi với tôi đến nhà hỏa táng một chuyến!"
Sau đó, nữ sinh nói cho Sở Từ tên cô là Từ Đan, làm việc ở một cửa hàng thú cưng, cơ bản thì cô không cảm thấy có gì sai, nhưng từ khi cô cắt tóc ở hiệu tóc A Kim, cô liền vẫn cảm thấy da đầu đau, giống có thứ gì đang đào đầu của cô vậy.
"Tôi có bạn làm việc ở đó, để tôi liên lạc anh ta."
Từ Đan liên hệ bạn, người này là Giang Xuyên đi ra tiếp bọn họ, ba người chào hỏi, Giang Xuyên cười cười: "Tay tôi không được sạch lắm, không bắt tay các cô được."
Sở Từ liếc nhìn đầu ngón tay anh ta, thấy đầy âm sát khí, liền hỏi: "Gần đây các anh có nhận được một cái xác không tóc không?"
Giang Xuyên sững sờ, kinh ngạc nói: "Làm sao cô biết? Thi thể này mới vừa đưa tới, cũng không có người nhà đến nhận, chúng tôi còn đang nói, ít khi có thi thể trọc đầu như vậy được đưa tới."
Giang Xuyên lén lút dẫn bọn họ vào phòng để thi thể, một loạt thi thể nằm ở đó, bày ra chỉnh tề, lạnh lẽo bên trong gian phòng, người Từ Đan co lại, cảm thấy có âm khí từ tóc cô xuyên qua đầu, lần đầu cô thấy nhiều thi thể như vậy, sợ hãi nói: "Cô Sở à, hay là chúng ta đi thôi! Đáng sợ quá!"
"Đi sao?" Sở Từ liếc cô một chút, nở nụ cười: "Giờ mà đi, cô nghĩ coi chính mình còn có thể sống bao lâu chứ?"
Từ Đan cuống lên: "Cô luôn nói tôi sống không lâu, cuối cùng là tại sao, cô có thể nói cho tôi nguyên nhân không?"
Sở Từ không lên tiếng, cơ thể tiếp theo vừa được trang điểm, chải chuốt xong được đưa vào, Giang Xuyên nhìn thi thể cô gái này một chút, nói: "Mau mau nhấc vào đi thôi! Không biết tại sao, tôi rất sợ thi thể này, luôn cảm thấy. . ."
Giang Xuyên nói không ra nguyên nhân, chỉ luôn cảm thấy sợ, kỳ thực thi thể này cũng không có chỗ nào đặc biệt, lúc được đưa vào, đầu bị đụng phải nát bét, mặt cũng máu thịt be bét, không ra hình thù gì, quan trọng hơn chính là, đỉnh đầu cô có một khối da đầu hoàn toàn không có tóc, chảy máu, trông rất là đáng sợ.
Cha người chết thấy tình trạng bi thảm của con gái, nên yêu cầu trang điểm cho mặt, vì là công việc trang điểm xác chết, công việc này yêu cầu rất cao, vừa không được sợ thi thể, cũng cần kỹ thuật trang điểm nhất định, Giang Xuyên tuy rằng trẻ tuổi, nhưng bởi từng làm trong bệnh viện, lá gan lại lớn, giờ lại làm ở nhà hỏa táng, tối đến lại trang điểm cho thi thể.
Giang Xuyên trang điểm cho người chết, để người chết có được dung mạo xem ra khá hơn một chút.
"Trên da đầu này có một lỗ như vầy thật là hết cách, tóc của cô ta đã bị rơi mất, rất khó chỉnh."
Người chết là con gái một, người cha thương tâm quá độ, ngất mấy lần, ông ta kiên trì nói: "Con gái của tôi khi còn sống rất thích làm đẹp, cũng thích nhất mái tóc đen của mình, nó chết rồi, tôi làm sao có thể để nó ra đi với tình trạng thế này! Xin cậu sửa mặt chó nó! Tóc thì để tôi đi tìm!"
Giang Xuyên lần đầu gặp người cha như vậy, dưới cái nhìn của anh, người chết rồi thì so với động vật chết rồi không khác nhau gì cả, đều là không thể động đậy một chút nào, có thể trong con mắt người bình thường, người chết quan trọng hơn, thi thể là vật rất trọng yếu, có thể dưới cái nhìn của anh thì, thi thể đẹp hay xấu thật sự không cái gì quan trọng, cha mẹ người chết cũng đều chỉ yêu cầu trang điểm đơn giản, chưa từng thấy ai như người cha này, muốn con cái khi rời đi, tóc tai cũng phải chỉnh tề.
Thế nhưng, vì trả giá rất cao, Giang Xuyên mê tiền nên không từ chối được.
Cha người chết lái xe đi ra ngoài, sau hai giờ không biết từ đâu mang theo một bộ tóc đến, Giang Xuyên đội lên cho người chết, Giang Xuyên chỉnh xong, luôn cảm thấy nữ thi trước mắt đẹp hơn so với trước, dáng vẻ thay đổi rất nhiều, Giang Xuyên sửng sốt một chút, anh không nhớ rõ mình điều chỉnh nhiều như vậy cho nữ thi, làm sao lại giống như biến thành một người khác vậy?
Có thể là vì chết rồi nên thân thể co lại chăng? Giang Xuyên nghĩ, sau đó cũng đi làm việc khác, không quá để trong lòng.
-
Giang Xuyên chỉ vào một người chết nói: "Đây chính là thi thể không tóc, cô xem qua một chút có phải là không?"
Sở Từ ngẩn ra, dáng vẻ người ngày chính là nữ quỷ tối hôm qua, cô đoán không lầm, ma nữ xác thực vừa mới chết không lâu, pháp lực rất yếu, Sở Từ móc từ trong túi ra một thứ, đưa cho Giang Xuyên: "Đem vật này mang vào cho cô ta."
Giang Xuyên ngẩn ra, nhận lấy đồ, đồ trong túi là một bộ tóc giả, tóc giả này vô cùng mềm mại, chỉ là bị làm thành tóc xoăn, nhuộm thành màu đỏ thắm, Giang Xuyên không nói gì, mang vào cho người chết, cũng thật kỳ quái, bộ tóc này vô cùng hợp với người chết, giống như vốn dĩ là thuộc về cô ấy vậy.
Ngay sau đó, Sở Từ liếc qua, thấy thi thể bên cạnh hết sức kỳ quái, nhưng cô lại không nói được chính xác là kỳ quái ở chỗ nào.
"Các cô đi ra ngoài trước đi! Chỗ này vốn không cho người lạ vào."
Sở Từ cùng Từ Đan đi ra cửa, bên ngoài có một cái TV, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong lò hỏa táng, ti vi là loại bình thường cho thân nhân xem, vì để cho gia quyến yên tâm, bảo đảm người được đưa đi chính là người thân của họ, không sai sót, lúc này, thi thể đội tóc đỏ được đẩy vào, bên cạnh đó, thi thể bên cạnh cũng được đẩy vào, Sở Từ luôn cảm thấy thi thể này có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được, cô nhìn chằm chằm màn ảnh lớn hồi lâu, cửa lò mở ra, cô gái này bị đẩy vào.
Sở Từ lúc chợt nhíu mày, hô lớn: "Hỏng rồi!"
Từ Đan sững sờ, nghi hoặc mà nhìn về phía màn hình, sắc mặt của cô đột nhiên thay đổi, chỉ thấy, mặt cô gái đó bỗng nhiên thay đổi.
Biến thành một gương mặt mà cô cực kỳ quen thuộc, mỗi ngày đều nhìn thấy trong gương. Từ Đan mặt mày trắng bệch, tóc gáy dựng lên, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng.
Cô nhìn như thể chính mình sắp bị đẩy vào lò hỏa táng.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com