Nữ thi đang bị đẩy vào thi lô, trong nháy mắt, bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị lạ thường.
Từ Đan sợ đến mức lùi về sau đến tận mấy bước liên tiếp, sắc mặt cô trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, cả người run rẩy nhìn về phía Sở Từ.
Sở Từ cũng kinh hãi, lần đầu, cô gặp phải chuyện như vậy, rõ ràng, mắt nữ thi kia đã đóng chặt, hiển nhiên là chết rồi, nhưng khóe miệng lại thật sự cong lên, cô thật sự nhìn thấy như vậy, Từ Đan không dám nói lời nào, vẫn cúi đầu, môi run rẩy.
Hai người ra khỏi nhà hoả táng, Sở Từ quay đầu lại nhìn nhà hoả táng một chút.
Trong nhà hoả táng đầy ắp người, còn có mấy chục hồn ma.
Một số hồn ma vừa mới chết, đứng ở bên cạnh, nhìn thi thể của chính mình, vẻ mặt bình tĩnh.
"Cô Sở à, cô nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì."
Sở Từ quay đầu lại hỏi: "Vừa nãy, cô cũng nhìn thấy đúng không?"
Từ Đan tay vẫn run rẩy, cô sợ sệt gật đầu:
"Cô Sở, tại sao người phụ nữ kia lại giống tôi đến vậy? Tại sao cô ta lại có thể cười đáng sợ như vậy? Tôi thật sự rất sợ hãi! Thật sự rất sợ!"
Chuyện quái dị như thế, đừng nói Từ Đan, ngay cả cô ấy cũng có chút cảm giác, Sở Từ động viên nói:
"Không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ cô!"
Chẳng biết vì sao, tuy rằng Sở Từ, xem ra so với cô, gầy hơn rất nhiều, Từ Đan không nghĩ là có thể tin tưởng cô ấy được, nhưng sự bình tĩnh của Sở Từ, tự nhiên, khiến cô cảm thấy một sự an toàn trước nay chưa từng có.
"Đúng rồi." Sở Từ trầm tư chốc lát, sắp xếp lại những sự kiện vừa trải qua, bất giác nói: "Gần đây, ngoại trừ cắt tóc ở hiệu tóc A Kim, thì cô có lấy tóc của mình cho người khác không?"
"Không có, tôi chỉ cắt ở mỗi chỗ đó thôi." Từ Đan nói.
Sở Từ gật đầu, trầm mặc nhìn về mấy chiếc xe chạy nhanh trên đường, thấp giọng nói: "Xem ra, còn phải đi đến của hiệu tóc của A Kim một chuyến nữa rồi!"
Rất nhanh, hai người đón xe đi đến hiệu tóc A Kim, căn bản thì cửa hiệu làm ăn rất tốt, nhưng vì chuyện quái dị về tóc của Điền Tam Thải, nên trong cửa hàng rất ít người, A Kim mặt buồn rầu ngồi trên ghế xoay, thấy Sở Từ đi vào, anh sửng sốt một chút, cau mày hỏi: "Các cô lại tới làm cái gì?"
Sở Từ nhướng lông mày lên, nói thẳng: "Lần này, tôi tới là vì chuyện của Từ Đan, hai ngày trước Từ Đan cắt tóc ở chỗ anh, cắt xong liền gặp chuyện không hay, tôi hỏi anh, có phải anh đem tóc của cô ấy bán cho người khác phải không?"
A Kim sửng sốt một chút, đột nhiên vẻ mặt hoang mang: "Cô nói cái gì vậy chứ? Tóc đã cắt đi thì bán cho người khác thế nào được? Tôi cho cô biết, cũng vì chuyện của mẹ cô, ngay cả khách quen giờ này tôi cũng không có nữa đây này!"
Sở Từ hừ lạnh một cái, sắc mặt lạnh lùng: "Thật vậy sao? Tôi tin rằng chắc chắn là mọi người rất thích nghe mấy tin giật gân đó nha, anh nói xem nếu tôi đem chuyện anh lấy tóc của khách bán cho mấy người khác dùng để trang điểm cho tử thi, anh nói xem, sau đó mọi người còn dám đến đây nữa không?"
Sắc mặt A Kim hoảng hốt, vội la lên: "Cô đừng có mà ngậm máu phun người!"
"Ngậm máu phun người sao? Anh đừng nói với tôi là tóc đó không phải từ chỗ của anh bán ra! Tôi cho anh một phút, anh suy nghĩ xem, nói hay là không, nếu như anh không nói, thì hậu quả như thế nào tự anh gánh lấy đó nha!"
Sở Từ không có thời gian dông dài với anh ta, trực tiếp ra lệnh bắt buộc anh, A Kim vốn dĩ không muốn thừa nhận, nhưng thấy Sở Từ thật sự muốn đi ra ngoài tuyên truyền, vội la lên:
"Tôi sợ cô rồi! Ok! Tôi nói hết cho cô biết! Tôi thừa nhận là đem tóc của Từ Đan bán cho một người đàn ông!" A Kim nói xong, không nhịn được thở dài một tiếng.
Ngày ấy, Từ Đan cắt tóc xong, đã hơn chín giờ, trong cửa hàng không có người nào, A Kim định quét tóc của Từ Đan đổ đi, đúng lúc đó, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước vào tiệm, ông ta không nói gì, nhìn chằm chằm số tóc trên đất:
"Tôi muốn mua số tóc này!"
A Kim sửng sốt một chút, loại tóc mà không ai thèm mua á? Anh hiếu kỳ hỏi:
"Ông mua làm gì?"
Người đàn ông cũng không giấu, chỉ nói:
"Con gái của tôi bị tai nạn giao thông chết rồi, trên da đầu mất một mảng, con gái tôi luôn thích chưng diện, tôi không muốn để cho nó chết đi như thế, nhưng tóc của nó vừa cứng lại dày, rất đặc biệt, tóc người bình thường không ai giống như vậy, bởi vậy tôi mới nghĩ đến việc mua tóc vụn." Người đàn ông liếc mắt nhìn thùng rác đựng tóc, nói:
"Tóc cô gái này rất cứng rất thô, so với tóc con gái tôi cũng khá giống, mua về gắn lên đầu nó, chắc chắn rất thích hợp."
Lưng A Kim bỗng thấy lạnh lẽo, lúc này cũng gần khuya muộn rồi, dưới chân núi gió lại lớn, bỗng nhiên một người đàn ông không bình thường đến đây, dù thế nào, anh cũng đều cảm thấy kỳ quái.
A Kim vẫn còn có chút đạo đức nghề nghiệp, lập tức cau mày:
"Tóc này đều là của khách, như vậy không đạo đức lắm."
"Tôi cho anh một vạn! Mua số tóc này!"
A Kim xin thề, lúc đầu, anh đúng là muốn cự tuyệt, nhưng một vạn tệ quá hấp dẫn, chỉ là bán đám tóc nát mà thôi, cũng không nghĩ là vị khách này lại mang đến phiền toái gì, số tóc này rồi cũng vứt đi mà thôi, bán cho ông ta thì sao chứ? Nghĩ tới đây, A Kim lấy mái tóc gói kỹ đưa cho ông ta, thu về một vạn tệ tiền tiền mặt.
A Kim nói xong chuyện này, nhìn chằm chằm Sở Từ nói:
"Tôi thật sự không cố ý, cầu xin các cô tuyệt đối đừng đem chuyện này nói ra, nếu không tôi không thể tiếp tục làm ăn được nữa đâu! Quá lắm! Tôi lấy một vạn tệ này cho các cô!"
Từ Đan nghe anh ta nói xong chuyện, thân thể không khỏi run, cô vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao sau khi cắt tóc xong, cô cứ có cảm giác kỳ lạ, vừa nãy lại còn gặp chuyện kỳ quái như thế ở nhà hoả táng, hóa ra là như vậy!
Là do A Kim đem tóc của cô bán cho cha của ma nữ, ma nữ dùng tóc của cô, từ từ có cả khuôn mặt của cô.
A Kim mang theo một hòm tiền ra, anh mở hòm tiền ra nói:
"Ầy! Đây chính là một vạn tệ đó! Tôi phải bỏ vào trong cái rương này để phân biệt, việc này là tôi không đúng, tiền này tôi cho các cô, cô lấy đi, từ đây về sau đừng tới tìm tôi nữa!"
Nói xong, anh ta dùng tay lấy ra một xấp tiền giấy đưa cho Sở Từ.
Sở Từ liếc số tiền giấy kia một chút, cau mày nói:
"Anh nhìn lại cẩn thận đi, đây là cái gì!"
A Kim ngẩn ra, lần thứ hai anh ta nhìn xấp tiền giấy, lúc này, tiền trong tay của anh toàn bộ đã biến thành vàng mã.
Trong tay anh ta cầm một xấp vàng mã!
A Kim ném số vàng mã ra, sợ hãi nói:
"Làm sao có thể chứ! Ngày đó, lúc tôi nhận, vẫn là tiền thật mà, làm sao bỗng nhiên biến thành vàng mã rồi! Không! Không!" anh ta ngã xuống đất, không ngừng lui về phía sau.
Sở Từ nhặt vàng mã lên, lạnh lùng hừ một tiếng, cô mở Thiên Nhãn, nhìn thấy A Kim cùng người đàn ông kia gặp mặt, cũng nhìn thấy bảng số xe của ông ta, theo ông ta về đến tận nhà rồi ghi nhớ địa chỉ.
Từ Đan đã bị dọa đến nói không ra lời, tất cả những thứ này, từ lâu, đã vượt quá nhận thức của cô, cả người cô run rẩy, chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh không thể tả, mỗi một cơn gió thổi qua, đều tạo cho cô cảm giác như đang ở địa ngục trần gian, đầu của cô lại bắt đầu đau, Từ Đan không nhịn được đưa tay lên sờ đầu, nói:
"Đầu tôi đau quá, ngứa quá!"
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com