Đối phương chứng thực thân phận, La Giai Khang lúc này mới ý thức được con gái thật sự chết rồi.
Chẳng trách, ông ta cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này ông mới nhớ đến, La Thiến căn bản không biết địa chỉ của mình, lúc trước, ông ta chỉ nói sẽ ra trạm xe đón cô mà thôi, La Giai Khang không nhịn được run cầm cập, nhưng mà La Thiến đi tìm ông, ông cũng đã đáp ứng việc con gái muốn mua tóc, suy nghĩ một chút, La Giai Khang xuống xe, hoàn thành việc mua tóc.
-
Sở Từ nghe xong, lông mày không giãn ra, cô đoán không lầm, tóc đúng là do La Thiến muốn mua, chỉ sợ La Thiến muốn thông qua việc cấy ghép tóc, dần dần xâm nhập vào người Từ Đan, cuối cùng chiếm lấy cơ thể cô ấy.
Ngay sau đó, một trận gió lạnh thổi qua, Sở Từ kéo Từ Đan ra phía sau.
Từ Đan vội la lên:
"Cô Sở à, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
Cửa sổ đột nhiên va đập mạnh, một bóng người đột nhiên nhẹ nhàng bay lại, đây chính là La Thiến, người mà họ đã gặp ở nhà hỏa táng.
Sắc mặt La Thiến trắng bệch, cười lạnh nói:
"Cô muốn phá chuyện tốt của tôi sao?"
Sở Từ chưa từng thấy con quỷ nào như thế này? Lập tức lấy sư đao ra, La Thiến vì chết bất ngờ, trên người sát khí rất nặng, sư đao đụng tới sát khí, phát ra tiếng vang leng keng, Sở Từ hừ nói:
"Chuyện tốt ư? Xin lỗi, tôi chính là loại người có thú vui này, thực sự không nhìn nổi ác quỷ hoành hành! Đặc biệt là những loại ác quỷ muốn hại người, tôi nhất định phải phá hoại chuyện tốt của bọn chúng, để chúng không đạt được mục đích! Giỏ trúc múc nước công dã tràng! Như vậy tôi mới thấy vui vẻ đó mà!"
Khuôn mặt La Thiến lạnh lẽo đến tận cùng, cô ta đột nhiên hô to một tiếng, đôi môi màu đỏ tím nứt ra, lộ ra dáng vẻ bị tại nạn giao thông, đầu cô ta đầy máu, đặc biệt là phía trên lỗ tai mất hết một mảng, da đầu cũng rơi mất, bỗng nhiên cô ta cười một điệu cười quái dị.
Ngay sau đó, Từ Đan bưng đầu, thống khổ rên rỉ.
"Đầu tôi đau quá!" Từ Đan bưng đầu, tiến về trước mấy bước.
La Thiến lướt nhanh như ánh sáng, đột nhiên tới trước mặt Từ Đan, tay của cô ta luồn vào cái lỗ trên đầu Từ Đan, sau đó chui cả người từ cái lỗ trên đầu vào bên trong người, đẩy da của Từ Đan ra ngoài bao quanh cơ thể, lúc này, Từ Đan quát to một tiếng, sau đó trở nên bối rối, khi Sở Từ định thần nhìn lại, chỉ thấy hình dạng Từ Đan thay đổi từ lúc nào.
Cô ấy có một gương mặt giống như La Thiến.
"Từ Đan!"
Từ Đan đưa tay ra, muốn kêu cứu, nhưng nói không ra tiếng, La Thiến chiếm cứ thân thể của cô ấy, cũng đã khống chế luôn hành vi của cô, phản ứng của Từ Đan càng ngày càng yếu, hai linh hồn trong cơ thể cô đánh nhau.
Sở Từ không dùng được ám đạo, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ ác quỷ sẽ ăn mất linh hồn Từ Đan, bẻ gãy dương thọ của cô, Sở Từ lấy sư đao ra, dùng toàn lực, hung hăng bổ tới, ma nữ chịu được lần này, không tổn hại gì nhiều, tiếp tục nuốt linh hồn Từ Đan.
Sở Từ thấy thế, lấy bùa ra, dùng trâm gài tóc xuyên qua hai tấm bùa, nhanh chóng đọc thần chú, đồng thời phóng trâm gài tóc bay về phía Từ Đan.
Từ Đan khom lưng trốn, đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị.
Trâm gài tóc trở lại trong tay Sở Từ, Sở Từ nhíu mày nhìn chằm chằm hai linh hồn đó, cô thầm nghĩ: không được rồi, nữ quỷ này tuy rằng đạo hạnh không sâu, nhưng lại hết sức cố chấp, còn lợi dụng cái lỗ trên đỉnh đầu Từ Đan để tiến vào thân thể của cô ấy, hợp làm một với Từ Đan.
Sở Từ nghĩ đối sách, bỗng nhiên cô thấy một cái dây nhảy trên bàn ở phòng khách.
Sở Từ bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, cô cầm lấy dây nhảy, đem hết thảy bùa chú kề sát trên dây nhảy, rồi quăng về phía Từ Đan.
Từ Đan lắc mình trốn, kỳ quái chính là, khi dây bay qua, nó còn gập bay trở về, quấn Từ Đan bên trong dây nhảy, Sở Từ lôi hai đầu dây, nhanh chóng siết lại trên người Từ Đan, lúc này, ma nữ bỗng nhiên hét thảm một tiếng, ánh mắt cô ta lạnh lùng, nói:
"Mau thả ta! Thả ta!"
Sở Từ cười lạnh một tiếng:
"Không biết tự lượng sức mình!"
Nói xong, mạnh mẽ quấn thêm mấy bận. Có bùa chú áp chế, ma nữ không thể làm được gì, lập tức, Sở Từ đốt bùa, trộn với nước, lại bóp miệng Từ Đan, mạnh tay đè xuống! Từ Đan ùng ục uống vài hớp, suýt chút nữa ngất xỉu, cô ấy vẫn lắc đầu phản kháng, lại bị Sở Từ nhấn đầu xuống.
Lúc này, ma nữ ngẩng đầu lên, kêu thảm một tiếng!
Sở Từ nhanh chóng niệm chú, lập tức, cơ thể Từ Đan liền bất ổn, loạng chà loạng choạng, như là Quỷ Hồn từ trong cơ thể cô ấy thoát ra.
Sở Từ lại lôi sư đao ra, hung hăng bổ tới, bị như vây, ma nữ bỗng nhiên nhảy ra ngoài, Sở Từ không cho cô ta cơ hội thở lấy hơi, đốt bùa ném đến, cũng nhanh chóng niệm chú, lập tức ma nữ kêu thảm một tiếng, ôm đầu nằm trên mặt đất, xin tha:
"Cầu xin cô tha cho tôi! Tha cho tôi!"
Sở Từ nâng sư đao qua đầu, đang muốn một đao bổ xuống.
La Giai Khang như là hiểu được, quay về hướng Sở Từ khổ sở cầu xin:
"Xin cô thả con gái của tôi ra, không được sao? Việc này đều do tôi mà ra, là tôi không dạy được con, là tôi không chăm sóc tốt cho con gái, đều do tôi cả mà! Nếu không vì tôi, con gái tôi cũng sẽ không chết trẻ như vậy, nếu cô muốn giết cứ giết tôi đi! Tha cho con gái tôi một mạng đi mà! Hãy để người không xứng làm cha như tôi, được làm điều cuối cùng này cho con gái đi mà!"
La Thiến nghe vậy, nước mắt chảy ròng, cô ta mới tốt nghiệp đại học, do đó mới lưu luyến thế giới này, cô ta không cam lòng, tại sao có nhiều người bị tai nạn như vậy, chỉ có một mình cô chết, cô ta còn chưa kịp xem thật kỹ thế giới này, cô ta vẫn chưa thay mẹ níu kéo cha trở về, cô ta vẫn chưa được ở cùng cha nhiều, cô liều muốn sống sót để thay đổi tất cả những thứ này, tóc cô lại như thế, cô hi vọng tất cả mọi chuyện đều là hoàn mỹ, tất cả vẫn còn có thể cứu vớt, hết thảy đều có thể kịp.
Nhưng hiển nhiên.
Không kịp rồi!
Nhìn cha như vậy, La Thiến bỗng nhiên cũng không còn muốn chiến đấu nữa, cô ta bừng tỉnh, chính mình, hơn hai mươi năm, mong muốn tình yêu thương của cha, nhưng thực tế không như cô từng tưởng tượng, nên vô cùng kích động.
Bỗng nhiên, ở trong phòng, tiểu tam nghe thấy tiếng ồn, liền ôm con đi ra.
Cô ta quay về phía La Giai Khang hỏi han ân cần.
La Giai Khang chột dạ nhìn xuống sàn phòng khách với lương tâm tội lỗi.
Đứa bé trai mới lên vườn trẻ vẫn la hét muốn La Giai Khang ôm, La Giai Khang không muốn ôm, nó vẫn làm nũng, cuối cùng La Giai Khang không thể từ chốt, ôm con trai vào ngực, người cha to lớn ôm đứa con trai bé nhỏ, còn có người vợ xinh đẹp đứng bên cạnh mặt lộ vẻ hạnh phúc mỉm cười, La Thiến nhìn tất cả những thứ này, chỉ cảm thấy đặc biệt chối mắt, cô ta nhớ tới mẹ ở quê nhà, bao nhiêu khát vọng mong mỏi người đàn ông này quay đầu lại, nhưng ông ta đã không làm thế, mãi đến lúc cô chết, ông ta cũng không.
La Thiến bỗng nhiên muốn cười, cô ta nhìn Sở Từ vừa khóc vừa cười:
"Cô giết tôi đi! Tôi không muốn luân hồi đầu thai, cũng không muốn cùng người đàn ông này có thêm một chút xíu liên quan gì nữa!"
Sở Từ không lên tiếng, cau mày hỏi: "Cô còn tâm nguyện gì chưa xong sao?"
La Thiến trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên cười khổ: "Xin cô giúp tôi gọi về cho mẹ, tôi không muốn làm bà quá thương tâm, mong muốn suốt phần đời còn lại, bà cố gắng sống, trời lạnh thì mặc thêm áo, có bệnh thì phải đi bệnh viện, ăn cơm thật ngon, cố gắng sống qua mỗi ngày, giống như là lúc tôi còn sống trên thế giới này."
Sở Từ giơ lên sư đao, La Thiến nhắm mắt lại, chờ đợi sư đao chém mình vỡ thành trăm mảnh.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com