Sở Từ trầm mặc một hồi, Giản Phương Tung lập tức cười nói: "Đúng rồi, đáng nhắc tới chính là, chúng tôi cùng Lục Cảnh Hành hợp tác để chuyển thể thành phim lẻ và phim truyền hình trực tuyến, Lục lão sư đã từng thắng lớn ở thể loại trực tuyến, nếu như có thể hợp tác với cô, chúng tôi nhất định tận lực khai phá hạng mục này, chắc chắn khiến cho trò chơi di động “Bạn trai minh tinh của tôi”, náo động toàn quốc, thậm chí náo động thế giới!"
Không thể không nói, Giản Phương Tung là nhà diễn thuyết rất giỏi. Sở Từ khó tránh khỏi động lòng.
Nói thật, truyện tranh có thể thành phim điện ảnh và phim truyền hình trực tuyến đã đủ làm cho cô hài lòng rồi, nếu như thật sự có thể hợp tác với Đằng Sang, sản xuất ra trò chơi di động chất lượng cao, cũng là một chuyện đáng để mong chờ.
Trong lòng Sở Từ cũng biết, “Bạn trai minh tinh của tôi” thật sự rất thích hợp để chuyển thể.
Giản Phương Tung rất hay dùng thói quen đàm phán trước đây để nói chuyện với cô, nhưng rất hiển nhiên, Sở Sở không phải cô gái bình thường, là người không thiếu tiền, cũng không thiếu đối tượng hợp tác, nếu như không lấy thành ý mà nói, chỉ sợ rất khó đạt được ý muốn hợp tác này.
"Sở Sở đại đại, nếu như cô đồng ý, Đằng Sang chúng tôi đồng ý đưa ra tám triệu, để mua bản quyền của cô!" Sở Từ nghe xong mấy chữ này, sắc mặt không hề thay đổi, vẻ mặt thể hiện, tám triệu căn bản không phải là nhiều.
Giản Phương Tung trông vẻ mặt cô mà đánh giá, phải nói là cô gái này khẩu vị thật lớn, chẳng lẽ tám triệu không thỏa mãn được cô ta sao?
Sở Từ trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên chắp hai tay, cười nói:
"Bộ truyện tranh này mặc dù là tôi vẽ, nhưng cũng là quà tôi tặng cho Lục Cảnh Hành, chờ anh ta trở về, tôi thương lượng với anh một thoáng, hỏi thăm ý kiến của anh luôn."
Giản Phương Tung gật đầu, đáp: "Được, tôi chờ tin tức tốt từ cô."
-
Một tuần sau, trong trường các bạn học đều như vậy, Tống Nhất Mạn vẫn mỗi đêm đều livestream, các bạn cùng phòng không thể làm gì khác hơn là đi thư viện đọc sách, sau đó mới trở về tắt đèn, tuy như vậy rất phiền phức, nhưng kể ra thì Sở Từ cũng có thêm chút thời gian để vẽ truyện tranh, bởi vậy gần đây cô rất tiến bộ trong việc đúng tiến độ, mỗi lần đúng hạn, mấy người ở phòng làm việc đều muốn cảm động phát khóc.
Vào thứ Sáu, Sở Từ đón taxi về nhà, cửa nhà vừa mở, đã ngửi được mùi cơm.
"Mẹ, hôm nay làm cơm sớm thật nha." Sở Từ cười và bước qua cửa.
Không ai trả lời cô, Sở Từ ném ba lô rồi đi về hướng nhà bếp, xa xa liền thấy một người đàn ông cao gầy, đeo một cái tạp dề màu hồng đang bận rộn trong bếp, Điền Tam Thải từ phòng vệ sinh đi ra, cười nói: "Về rồi à?"
Sở Từ đáp một tiếng, lại nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Nhận ra đang bị cô nhìn chằm chằm, người đó nghiêng đầu, lơ đãng quay lại thôi, vô tình ánh mắt di chuyển về hướng cô, hai người nhìn nhau hồi lâu, môi của Lục Cảnh Hành khẽ giật giật, đột nhiên, Sở Từ cảm giác mình tựa hồ nghe không rõ Điền Tam Thải đang nói cái gì, trong mắt cô, trong lòng của cô tất cả đều là người đàn ông trước mắt này.
Trước đây, cô hoàn toàn không biết rằng, cô có thể nhớ ai đến như thế.
Anh không về, Sở Từ nghĩ: cũng không cảm thấy nhớ nhung quá nhiều, nhưng có thể nhìn thấy anh thời khắc này, Sở Từ mới phát hiện, nhìn thấy người này trước mắt có thể khiến máu của cô nóng lên đến vậy.
Lục Cảnh Hành bưng món ăn đi ra, anh đưa tay xoa xoa đầu Sở Từ, cười nói:
"Anh nghĩ là sẽ làm cho em bữa cơm, nên không đi đón em."
Khóe môi Sở Từ vẫn cong lên, có một loại tư vị không nói ra được.
Lục Cảnh Hành bận rộn bưng thức ăn lên, Sở Từ theo dõi anh hồi lâu, mấy tháng không gặp, Lục Cảnh Hành đen đi nhiều, không còn dáng vẻ gầy yếu trước đây nữa cơ thể anh bây giờ vô cùng khỏe mạnh, quần áo cũng có rất nhiều hình, quần áo bao quanh cơ thể trông vô cùng hoàn mỹ, khiến Sở Từ có loại cảm giác “đói” không nói ra được.
Kỳ quái, rõ ràng không đói bụng, cô làm sao vậy chứ?
Những người khác đều không về, bữa cơm chỉ có ba người bọn họ, Sở Từ ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn, không thể tin được:
"Đều là anh làm sao?"
"Hừm, không biết có ăn được hay không." Lục Cảnh Hành mím môi, lại nói thêm: "Ở bên ngoài đóng phim, theo người ta học một chút, em nếm thử xem."
Sở Từ gắp một con cua xốt cà ri, mùi cà ri nồng nặc và ấm hòa tan ở trong miệng cô, đánh thức vị giác, làm cho cô muốn ăn tiếp.
"Ừm! Ngon!"
Điền Tam Thải cũng ăn, cười híp mắt nói: "Sau này mẹ không lo lắng hai đứa bị đói bụng rồi, Tiểu Lục này, khả năng nấu nướng tương đối khá nha."
Sở Từ cũng cười: "Anh mới vừa về đã tới nhà em trổ tài thế này, Dì mà biết thì hẳn rất ghen tị nha."
Lục Cảnh Hành nheo măt, nhạt tiếng nói: "Sở Từ, mẹ anh có tới ba đứa con trai lận mà."
"Hả?"
"Bà ấy đã quá quen rồi."
Sở Từ bật cười, lại ăn một miếng tôm, không thể không nói, Lục Cảnh Hành làm mấy món này tương đối ngon, vị mới mẻ, lại rất đặc sắc, làm cho cô không nhịn được, ăn rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Điền Tam Thải đuổi hai người bọn họ đi.
"Để mẹ rửa chén, cái đôi tình nhân các người đi đâu thì đi đi."
Sở Từ bị mẹ nói, mặt nóng lên.
Chờ khi trên lầu, Lục Cảnh Hành đẩy Sở Từ vào tường, đôi môi anh chực tới sát vào Sở Từ, anh ám muội thở mạnh: "Sở Từ, Dì thật sự hiểu rất rõ chúng ta, bà ấy biết, đối với một người đàn ông mà nói, cùng người đàn bà của mình chia ly mấy tháng như thế nó ý vị như thế nào."
Mặt Sở Từ nóng lên, hai người từng có rất nhiều cử chỉ thân mật với nhau, chỉ là, họ không làm đến bước cuối cùng.
Nghe Lục Cảnh Hành nói cô là người đàn bà của hắn, có chút không quen.
Sở Từ ho khan một cái, cười nhẹ:
"Khiêm tốn một chút đi!"
"Không khiêm tốn được, Sở Từ à." Lục Cảnh Hành nắm tay cô, đặt ở bên hông mình, nghiến răng nói: "Em phải chịu trách nhiệm đi."
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com