"Vào đó ngủ sao?" Sắc mặt Tô Lai sợ đến trắng bệch, không thể tin được nói: "Đại sư, cô nói tôi ngủ sao? Ngủ trong quan tài sao? Chuyện này. . . Sao được chứ!"
"Làm không được sao? Quan tài cũng làm bằng gỗ, giường cũng làm bằng gỗ, có gì không giống nhau sao?" Sở Từ nhíu mày.
"Đương nhiên là không giống nhau!" Tô Lai thét to: "Giường là cho người sống nằm, quan tài là cho người chết nằm!"
Sở Từ nhếch môi, trong mắt mang theo ý cười: "Ra là cô cũng biết sao? Vậy cô là muốn ngủ trong quan tài một ngày, hay muốn ngủ trong quan tài cả đời?"
Tô Lai cân nhắc lời này, rất sợ hãi, lập tức im lặng, nhắm chặt hai mắt, cắn răng nằm vào.
Ngủ ở trong quan tài, là kinh nghiệm mà rất nhiều người cả đời đều sẽ không có cơ hội trải qua.
Chờ khi có cơ hội trải nghiệm, thì đời này cũng coi như là không còn, Tô Lai là diễn viên, trước có diễn một vai nữ phụ, ra trận bị chết, dù vậy, cũng chưa phải ngủ trong quan tài, tình huống như thế, nếu đoàn phim có thể miễn được cũng liền miễn, nếu thực sự miễn không được, cũng là phải cho diễn viên thêm tiền, đây là lần thứ nhất Tô Lai ngủ trong quan tài, dù cũng bằng gỗ, nhưng nằm trong quan tài có thứ cảm giác kỳ quái không nói ra được, ban đầu Tô Lai cũng không cảm thấy có gì quá kinh khủng, thế nhưng lúc Sở Từ đóng nắp quan tài lại, ánh sáng trước mắt Tô Lai nhỏ dần rồi biến mất, nỗi sợ trong lòng cô ấy dần dần tăng lên, cô sợ đến mức không dám nói một câu nào, chỉ run cầm cập mà nhắm mắt lại, để mặc Sở Từ đóng nắp quan tài.
-
Đang yên đang lành trong nhà nghỉ có thêm chiếc quan tài, mọi người đều bị dọa cho sợ, Lục Cảnh Hành, Chu Thản và mấy người khác chờ giúp Sở Từ ở trong phòng, Sở Từ duỗi tay trên nắp quan tài: "Anh Chu, anh để đồ tôi nhờ mua ở đâu?"
Chu Thản đem một cái túi ni lông đen, đưa cho cô, từ bên trong Sở Từ lấy ra một người giấy, bất giác định hình liền phát hoảng.
Lại nói đến, nếu không phải là hôm nay anh ta đến cửa hàng bán đồ mai táng, thì cũng không biết bây giờ mấy thứ đồ làm tang lễ trông rất giống thật, trước đây nhìn người giấy liền biết là người giấy, còn bây giờ nhìn người giấy mà ở xa xa, thì sẽ thấy dáng dấp như người thật, trên hai má còn dán hai hình tròn giấy màu đỏ, rất giống đánh má hồng của người sống, hơn nửa đêm, lại còn thấy nó, thật đến phát hoảng! Làm tóc gáy đều dựng lên.
Chu Thản sờ sờ trên người, nổi hết cả da gà, sợ hãi lui về phía sau.
Sở Từ lấy người giấy ra, để trên đất, người giấy này dựa theo yêu cầu của cô mà làm, nhìn rất giống dáng vẻ con người, cao thấp mập ốm đều không khác mấy, cô lấy ra một tấm bùa kề sát ở trên người giấy, nói ra lại thấy kỳ quái, lúc này, Chu Thản càng cảm thấy người giấy này như là người sống, lại còn là dáng vẻ của Tô Lai!
Chu Thản nhìn kỹ lại một lần nữa, người giấy vẫn là người giấy, Sở Từ niệm chú càng lúc càng nhanh, người giấy này giống như là sống vậy, da dẻ, ngũ quan, cao thấp mập ốm đều giống Tô Lai như đúc, lại như là được thổi thêm thần khí, đột nhiên có cảm giác giống người.
Bỗng nhiên, người giấy mỉm cười, trông vô cùng ma mị.
Tình hình này quá khủng khiếp, Chu Thản sợ hết hồn, kéo lấy quần áo Lục Cảnh Hành, nhỏ giọng hỏi: "Cảnh Hành, anh cũng nhìn thấy chứ?"
Lục Cảnh Hành gật đầu, không lên tiếng.
Chu Thản hướng về anh, lùi lại mấy bước.
Ngay sau đó, Sở Từ bắt đầu làm, cũng không biết cô làm thế nào, theo nhịp niệm chú càng lúc càng nhanh của cô, pháp thuật kia liền có tác dụng, trong nhà nghỉ, một trận gió mang đầy tà khí thổi qua, rèm cửa sổ bay lên, một luồng gió lạnh đột nhiên đi vào.
Chu Thản hoảng sợ, suýt chút nữa ôm chầm lấy Lục Cảnh Hành, Lục Cảnh Hành cau mày liếc anh ta một cái, không nói gì.
Rất nhanh sau đó, một bóng người đi vào, ngay cả Chu Thản cũng nhìn thấy.
Lúc này Chu Thản nhìn qua khe hở từ cánh tay Lục Cảnh Hành thấy dáng vẻ của một con quỷ, Chu Thản sợ đến mức định la lên, Lục Cảnh Hành mặt không hề cảm xúc, dùng tay bịt miếng trước khi anh ta kịp la.
Trong tình thế đó Chu Thản cứ trợn mắt lên, hãi hùng nhìn về phía ma nữ có một cái lỗ thủng trên mặt kia, cả khuôn mặt cô ta giống như là bị người ta đào thủng, trên đầu có một cái hố đen, không có mắt, không có miệng, cô ta còn làm hành động như con người, sót lại khóe miệng co rúm, lộ ra nụ cười quái dị.
Chu Thản hoảng sợ, mà cũng kỳ quái, không biết Sở Từ làm pháp thuật gì, mà sau khi quỷ đi vào, không phát hiện trong phòng có người, cô ta cười lạnh một tiếng đi tới trước quan tài, kéo một bên người giấy, lôi tay người giấy đi ra ngoài.
Chu Thản chỉ nhìn thấy bóng lưng cô ta.
Ma nữ nắm tay người giấy, tình cảnh này rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ.
Sau khi, người giấy cùng ma nữ cùng rời khỏi nhà nghỉ, Sở Từ mới đi ra, mở hé nắp quan tài, nói: "Cô đã an toàn, ra đi!"
Tô Lai sợ đến trắng bệch cả mặt, có lẽ là vì cô ấy bị quỷ nhập vào người, nên âm khí nặng, quỷ vừa tiến đến thì cô liền nhận ra được, lo lắng sợ hãi đến tận bây giờ, thật may là Sở Từ đưa cô ra rồi.
Lục Cảnh Hành cùng Chu Thản cũng đi tới, cặp lông mày rậm rạp của Lục Cảnh Hành nhíu chặt: "Sở Từ, quỷ này chắc chắn sẽ không bỏ qua, cô ta đâu cần cái người giấy kia làm gì?"
Sở Từ nhìn chằm chằm hướng mà ma nữ rời đi, khóe môi nhếch lên, lạnh lùng nói: "Quỷ muốn cái gì, tôi liền cho cô ta cái đó!"
-
Bên kia, ma nữ mang theo người giấy đi vào trong ngọn núi, đi tới chỗ một vách núi, cô ta cười, sờ về phía mặt "Tô Lai", trầm giọng nói: "Mặt của cô thật đẹp! Tôi sẽ dùng mặt của cô!"
Nói xong, cô ta đưa tay ra, móng tay mạnh mẽ tiến đến trên mặt "Tô Lai", chọt quanh khuôn mặt, cắt một ra một mảng đầy máu me, trong một lần dùng sức, giật cả khuôn mặt Tô Lai ra, ma nữ nhìn về khuôn mặt trong lòng bàn tay, cười nói: "Rốt cuộc, tôi cũng có mặt rồi! Rốt cuộc, tôi cũng có mặt rồi!"
Nói xong, cô ta đem khuôn mặt be bét máu của "Tô Lai" nhét ở trên mặt của mình, vừa vặn chặn vào miệng lỗ thủng, còn "Tô Lai" thì vì không có mặt, đau đớn không ngớt, bụm mặt liên tục kêu la thảm thiết, ma nữ nghe thanh âm này, cười lạnh lùng, lại đưa tay móc lấy hay con ngươi của cô ấy, máu từ con ngươi nhỏ giọt trên lòng bàn tay cô, ma nữ cười ha ha, điên cuồng la: "Rốt cuộc, tôi có mắt rồi! Tôi có mắt rồi!"
Ngay lúc đó, liền đem hai cái con ngươi nhét vào trên mặt, như vậy, cô ta đã có một gương mặt hoàn chỉnh, có thể nhìn có thể nói chuyện, có thể nghe!
Xa xa Sở Từ ở sau lưng cô ta, thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Một ma nữ không mặt, tướng mạo kinh khủng, trên đầu chỉ một cái hố đen, cô ta lấy khuôn mặt người giấy, đem đắp lên mặt mình, mặt người giấy làm bằng giấy trắng, con mắt là hai điểm đen ngòm, khóe miệng nhếch lên, hai gò má dùng màu đỏ điểm thành má hồng, mới nhìn, trông như là quỷ bà nông thôn, làm người ta khiếp sợ không nói ra được, vốn tướng mạo đã khiến người khác sợ hãi, nay lại thêm quái dị hơn.
Sở Từ thật sự kinh ngạc.
Ngay sau đó, ma nữ nhận ra được cô, lạnh lùng nói: "Ai?"
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com