“Alo? Đạo diễn Ngô?”
Không lâu sau bên kia truyền đến tiếng kêu cứu yếu ớt:
“Gọi cấp cứu…”
Lục Cảnh Hành nhíu mày, Chu Thản thì mau chóng gọi điện an bài thỏa đáng, sau đó bọn họ lập tức lái xe thẳng đến nơi tai nạn, vừa đi vừa gọi điện thoại báo cảnh sát. Sở Từ thấy Lục Cảnh Hành luôn cau mày liền nói: “Tuy là gặp phải tai nạn xe cộ nhưng sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, anh đừng lo lắng.”
Lục Cảnh Hành gật đầu, lúc này mới yên lòng.
Bọn họ nhanh chóng đến nơi, xác thật là sự cố không nghiêm trọng lắm, đạo diễn Ngô và những người khác đã bò ra khỏi xe, lúc nãy xe bọn họ vì né một chiếc mô tô mới bị lật, cũng may là mọi người đều không có chuyện gì.
Trước đó đạo diễn đã nghe Lục Cảnh Hành nói qua nên biết người Đại sư chiêu hồn cho anh còn rất trẻ, nhưng khi nhìn thấy Sở Từ trẻ tuổi xinh đẹp như thế ông vẫn kinh ngạc một phen.
“Người nào không biết nhất định sẽ nghĩ cô là nữ diễn viên chính của đoàn phim chúng tôi chứ không phải là Đại sư huyền học đấy.”
Sở Từ cười nói: “Ngài quá khen, cũng là do tôi không nhắc nhở sớm, nếu không cũng đã không có trận tai nạn này rồi.”
Trước kia đạo diễn Ngô quay phim cũng đã từng hiến tế, làm phép nên ông biết quy củ của ngành này, ví dụ như mấy tai họa nhỏ không đáng kể như thế này thì tốt nhất không nên nhắc nhở, cũng không nên tránh né, nếu không nó còn sẽ xuất hiện với hình thái khác khó lường hơn.
“Đâu có, Đại sư đã nhắc nhở qua nhưng do chúng tôi không tránh thoát mà thôi, không trách ngài được.”
Mọi người đều cảm thấy Sở Từ thật là quá biết tính, tính chuẩn tới mức khiến họ lạnh cả sống lưng.
Cảnh sát giao thông nhanh chóng đến hiện trường xử lý, mấy người bọn họ đến đoàn phim trước chỉ để trợ lý ở lại xử lý. Giới giải trí có quy củ là hễ phim nào chuẩn bị quay cũng phải lập đàn làm phép, bày một cái dàn tế ra cho người trong đoàn đến vái một chút mong cho bộ phim quay thuận lợi, cuối cũng cũng cũng thuận lợi chiếu phim, mấy chuyện như thế này mọi người đều làm theo suy nghĩ có thờ có thiêng có kiêng có lành, làm để cầu may mắn, nếu không sau này rating hay phòng bán vé không tốt nghĩ đến do mình không có lập đàn làm phép sẽ hối hận. Trước kia cũng có một đoàn phim vì tiếc tiền nên không có làm, sau đó trong đoàn có mấy người gặp tai nạn xe cộ, còn chết người, tình huống như vậy không ai muốn nhìn thấy cả, cho nên mọi người rất coi trọng việc làm phép này.
Bộ phim này có tên là “Thám tử Phương Trình”, là một bộ phim trinh thám phá án kể về một cặp anh em song sinh, người em phạm tội, người anh là luật sư cố gắng tìm kiếm chứng cứ khắp nơi, cuối cùng cùng cảnh sát lật lại bản án cho người em. Cảnh phim phần lớn quay ở tòa án, cục cảnh sát, hiện trường gây án, vì thế đoàn phim cũng phải dựng cảnh lên.
Tuy trước kia đạo diễn Ngô đã từng đạo diễn qua một vài bộ điện ảnh về trinh thám nhưng luôn không có tiếng vang lớn, cũng không tính là đạo diễn nổi tiếng trong nước, lúc trước ông mời Lục Cảnh Hành, hoàn toàn không ngờ Lục Cảnh Hành sẽ đáp ứng. Tuy gần đây nhân khí của anh có giảm bớt đi nhưng vị trí vẫn còn ở kia, cấp bậc diễn viên như vậy nếu muốn mời cũng sẽ ngốn hết một nửa đầu tư của ông rồi, nhưng cho dù là tốn một nửa ông cũng không dám chắc Lục Cảnh Hành sẽ đồng ý, vì trong phim Lục Cảnh Hành phải diễn hai vai nhưng chỉ lấy được thù lao của một vai, cả bộ phim chỉ có anh phải diễn nhiều nhất, phải nghiên cứu nhân vật người em, nghiền ngẫm tâm lý người anh, diễn sao cho hai anh em không giống nhau, muốn cho người em giống tội phạm giết người lại muốn cho người anh giống một luật sư.
Đạo diễn Ngô biết loại phim này không dễ nổi tiếng, thế nhưng ông rất thích cái kịch bản này, ma hợp cùng biên kịch hai năm mới có thể hoàn toàn viết xong kịch bản, có thể nói là cố gắng không làm ra bất kì sơ hở nào. Bộ phim như vậy tuy rằng có Lục Cảnh Hành diễn nhưng nhân khí của anh lại không bằng lúc trước, ông không dám chắc là nó sẽ nổi tiếng nên mới muốn tìm người điều trị phong thủy thử xem.
Tới nơi, đoàn phim tìm một cái bàn, trải một tấm vải đỏ lên, sẵn tiện còn che luôn cho cả camera một miếng. Đạo diễn khiến người ta tìm hai cái đầu heo tới làm cống phẩm, rất nhiều diễn viên cũng tới tế bái một chút.
“Đại sư, ngài xem xem bộ phim này chúng tôi có gì cần chú ý sao?” đạo diễn Ngô cung kính hỏi.
Sở Từ chỉ vào kịch bản của Lục Cảnh Hành, nói:
“Cần phải sửa tên, tôi tính qua rồi, cái tên “Thám tử Phương Trình” này không có vận thế, để tên như vậy không nổi được.”
Cô vừa nói vậy mọi người liền biến sắc, tên này đã qua bước xét duyệt, mọi người cũng đều quen gọi tên này rồi, bây giờ lại có người nói cho bọn họ nếu gọi tên này thì phim không thể nổi tiếng được, làm sao mà không nản lòng cho được?
Đạo diễn Ngô vội hỏi: “Đại sư, vậy ngài nói tên này nên sửa như thế nào?”
Sau khi quay phim mới đổi tên phim cũng là có, chỉ là hơi phiền toái một chút thôi, do bản thảo đều đăng lên, cũng đã tuyên truyền dựa theo tên này rồi.
“Có tên dự phòng không?” Sở Từ hỏi.
Nữ biên kịch họ Vương đi đến đem mấy cái tên dự phòng nói ra, Sở Từ vừa nghe vừa tính, liên tục lắc đầu:
“Không được, mấy cái tên này đều không được.”
Nhất thời mọi người đều vây lại đây suy nghĩ tính toán nhưng mọi đáp án đều bị Sở Từ phủ định.
Lục Cảnh Hành nhìn chằm chằm cô một lát mới trầm giọng nói: “ ‘Người bị cáo kì lạ’ tên này được không?”
Sở Từ tính toán, khóe môi cong lên: “Người có mệnh cách tốt có khác, nói đại một cái tên cũng là có số nổi tiếng. Tôi thấy tên này không tồi, nếu gọi tên này thì tỉ lệ nổi tiếng sẽ rất cao.”
Đạo diễn và người chế tác vừa nghe liền vui mừng, tên cái gì đều là chuyện nhỏ, chỉ cần có thể nổi tiếng là được. Lại nói trong phim người em có bao nhiêu là nhân cách này còn không kì lạ sao? Gọi như vậy không có gì không đúng!
“Cảnh Hành đặt tên không tồi nha, nếu tên này tốt thì cứ sửa lại thành như vậy đi! Mấy chuyện khác tôi cho người đi xử lý.” Đạo diễn Ngô quyết định nói.
Đổi tên phim điện ảnh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mọi người đều hớn hở, nếu phim có thể nổi thì bọn họ ai cũng có lợi nha.
…………………
Sở Từ lại nhìn bốn phía, vì địa điểm quay phim ở vùng ngoại thành, xung quanh đều là núi rừng nên âm khí rất nặng, sát khí cũng không yếu mà lại còn không có hoàn cảnh tốt để mọi người ở lại, ăn uống cũng sẽ phải cố gắng đơn giản hết mức có thể. Ăn ở đã không tốt, sát khí lại nặng như vậy, nếu ở đây đóng phim thì các diễn viên rất dễ mất ngủ, tinh thần không tốt, dễ bị bệnh cũng dễ gặp phải âm hồn.
Rất nhiều đoàn phim sẽ gặp phải ma quỷ chính là vì lý do này.
Thấy biểu tình của cô nghiêm túc, đạo diễn Ngô vội truy hỏi: “Đại sư, ngày mai đã đến ngày lành, giờ giấc cũng đã định, ngài xem xem còn vấn đề gì hay không?”
Đoàn phim rất xem trọng ngày lành tháng tốt, giờ lành vừa đến là phải khởi động máy, tìm mọi cách để quay xong một cảnh trong cái giờ đó mới được.
Sở Từ nhìn qua giờ lành kia, lại tính lại một chút mới lắc đầu nói: “Không được, giờ lành này tuy là không có gì đặc biệt xấu nhưng giờ đó âm khí lại rất nặng, đối diễn viên không được tốt, dời về sau nửa tiếng nữa đi.”
“Được.” đạo diễn Ngô lập tức ghi tạc lời này trong lòng.
Cái giờ lành này là đạo diễn Ngô tìm Đại sư phong thủy tính qua, ai ngờ cũng là không đáng tin như vậy.
Xong việc này Sở Từ lại lập tức nhìn về nơi khác.
Chỗ đoàn phim lựa chọn này dựa vào núi, nhìn đâu cũng thấy phong thủy không quá tốt, tuy rằng điều trị xong sẽ không có vấn đề gì lớn nhưng riêng việc dễ gặp phải quỷ này lại không thể thay đổi, may mà chỉ cần quỷ hồn không có uy hiếp đến đoàn phim thì cũng không cần phải để ý tới.
Ban đầu Sở Từ còn có chút tò mò đối với giới giải trí, tham quan một vòng sau cô lại tiêu tan rất nhiều, không thể tưởng tượng được những bộ phim truyền hình lãng mạn khiến người ta sinh ra những ảo tưởng tốt đẹp lại được quay ra trong hoàn cảnh như thế này. Nếu như vậy thì minh tinh cũng chỉ là một nghề nghiệp bình thường như bao chức nghiệp khác mà thôi.
Những nhân viên công tác của đoàn phim lập tức phải đi làm những việc khác, Lục Cảnh Hành nói: “Đến phòng trang điểm của tôi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được.”
Sở Từ cùng anh vào phòng trang điểm, không hổ là diễn viên nổi tiếng, cho dù tai nạn xe cộ và việc bôi đen mang lại cho anh một chút ảnh hưởng không tốt nhưng địa vị vẫn còn ở kia, vẫn còn được trang bị phòng trang điểm của riêng mình. Phòng trang điểm của Lục Cảnh Hành cũng không quá lớn nhưng ở nơi núi non hoang vắng như thế này có cái phòng như vậy đã không tồi rồi.
Lục Cảnh Hành ngồi ở trước gương cho chuyên viên trang điểm hóa trang, ban đầu khi kí hợp đồng Chu Thản đã từng lưu ý muốn thợ trang điểm che vết sẹo ở trên mi của anh đi, còn phải làm tạo hình có thể che dấu vết sẹo, ai ngờ vì để cho hai anh em nhìn khác nhau Lục Cảnh Hành lại còn muốn người ta để lộ vết sẹo ra để phân biệt hai nhân vật này.
Chu Thản nhìn vậy liền có thể đoán được bộ phim này mà chiếu thể nào cũng có một đống người đến bàn tán về vết sẹo này của Lục Cảnh Hành cho mà xem.
“Đại sư, ngài nói tôi có nên mệt tim hay không nha? Người ta là diễn viên đều muốn che vết sẹo lên, cậu ta thì ngược lại, ráng sức mà để lộ ra.”
Sở Từ nghiêng đầu nhìn một lát rồi cười: “Thực ra tôi cảm thấy không tồi nha, đàn ông có ít sẹo cũng không sao, còn có chút cảm giác tang thương nữa.”
“Nào có, bây giờ người ta lưu hành loại hình như tiểu thịt tươi, đọ nhan sắc, tuy Cảnh Hành nhà tôi xảy ra tai nạn sau cũng rất đẹp trai nhưng tôi chỉ sợ fan không chịu nổi thôi.”
“Chịu không nổi? Anh quên lời của tôi rồi à?” Sở Từ nhướn mày.
Chu Thản ngừng một lát mới cười nói: “Được, đây đều là lời ngài nói, đến lúc đó nếu là Lục Cảnh Hành không nổi tiếng tôi đến bắt đền ngài.”
Sở Từ cười, trong lúc vô ý liếc nhìn gương lại thấy Lục Cảnh Hành hơi hơi mỉm cười, có vẻ tâm trạng rất tốt.
“Đại sư, lại uống miếng nước đi.” Chu Thản rót cho Sở Từ một ly nước.
“Cảm ơn.”
Sở Từ ngồi trên sô pha nhìn Lục Cảnh Hành trang điểm, bề ngoài của Lục Cảnh Hành rất tốt, thợ trang điểm chỉ cần vẽ một lớp trang điểm mỏng, vuốt tóc của anh ra phía sau khiến cả khuôn mặt đều lộ ra ngoài, Sở Từ cũng không ngờ anh sẽ lựa chọn tạo hình như vậy, đối với một minh tinh mà nói thì trên mặt có sẹo hẳn là việc rất nghiêm trọng mới đúng chứ? Nhưng anh lại cứ thản nhiên không thèm che lấp cứ như đây chỉ là chuyện không liên quan đến mình nên không cần để ý vậy.