Lục Cảnh Hành để lộ ra khuôn mặt khiến Sở Từ có thể đánh giá khuôn mặt anh rõ ràng hơn, ngũ quan của anh rất xinh đẹp, đôi mắt là mắt đào hoa điển hình nhưng cũng rất thấu triệt. Mũi anh cao thẳng, môi mỏng, nhìn qua có vẻ quý tộc và lãnh bạc khiến anh rất khác những nam minh tinh khác. Ánh đèn chiếu ra một bóng ma ở sườn mặt khiến khuôn mặt anh lập thể rõ ràng hơn, đôi mắt hơi cụp xuống không để người khác thấy rõ anh đang nghĩ gì, đôi môi mím lại khiến anh có vẻ hơi lãnh đạm. Trong suốt quá trình hóa trang, thợ trang điểm không có chút giao lưu gì với Lục Cảnh Hành. Làm xong cô mới cẩn thận hỏi:
“Ngài xem có vừa lòng không?”
“Có thể.”
Thợ trang điểm nhẹ nhàng thở phào một hơi, loại người ít nói trầm mặc như Lục Cảnh Hành, lại không có yêu cầu gì đối với việc hóa trang ngược lại khiến cô còn lo lắng sợ sệt hơn, chỉ lo hầu hạ không tốt, mà fan của Lục Cảnh Hành cũng rất nhiều, đến lúc chiếu phim nếu mà xấu chỉ sợ mọi người lại trèo vào Weibo hỏi, nói anh khi đóng phim đắc tội với thợ trang điểm đúng không?
Quần áo cũng đã chuẩn bị xong, Lục Cảnh Hành nhanh chóng thay tây trang ra ngoài, tây trang dán sát vào người anh khiến thân hình anh thẳng thướm, thân cao chân dài, diện mạo anh tuấn được vết sẹo làm nổi bật có chút tà khí, hơn nữa một đôi mắt sâu thăm thẳm cùng cặp kính gọng mạ vàng có một vẻ văn nhã cầm thú.
Cho đến khi tạo hình của anh làm xong Sở Từ mới kinh ngạc cảm thán với năng lực chọn phim của Lục Cảnh Hành, Lục Cảnh Hành một người phân thân diễn hai vai, một người anh luật sư văn nhã cầm thú, một người em bất cần đời lại phản nghịch chuyển tới chuyển lui, điều này chắc chắn sẽ khiến các fan nữ điên cuồng vì anh.
“Không tồi, tôi phải chụp lại một tấm hình lát nữa đăng Weibo cho cậu.”
…………………
Nhất thời trong phòng trang điểm chỉ còn ba người bọn họ, Chu Thản đang lướt Weibo thì nói:
“Hôm nay là ngày quay phim đầu tiên, để tôi chia sẻ một cái Weibo cá chép lấy hên đi.”
“Cũng chỉ có cậu mới tin ba cái đó.” Lục Cảnh Hành nói.
“Đừng nói vậy nha, trước kia tôi cũng không tin nhưng gần đây mấy fan trung thành của cậu đều nhắn cho tôi, nói cá chép này rất linh! Nghe nói là do một cô bé vẽ truyện tranh về phong thủy làm, bây giờ đều có hơn 10 vạn chia sẻ đấy, tất cả mọi người đều nói chia sẻ là sẽ gặp vận may."
“Truyện tranh phong thủy?”
“Đúng vậy.” Chu Thản tiện tay lướt qua vài cái Weibo, vừa nhìn vài tờ liền kinh ngạc nói: “Truyện tranh phong thủy của cô bé này còn rất hot nha, đừng nói là lại giống Đại sư của chúng ta biết đoán mệnh xem phong thủy chứ?”
“Hửm?” Lục Cảnh Hành nhìn qua điện thoại của Chu Thản, lại thấy lượng chia sẻ của mấy truyện tranh kia đều không tồi, có mấy cái vượt qua 3 vạn, gần đây bác chủ còn đăng mấy cái Weibo, một tài khoản mới mà đã có nhiều chú ý như vậy đã là rất giỏi.
Chu Thản chia sẻ cái Weibo cá chép kia, nói: “Ai nói Weibo cá chép vô dụng? Cậu hỏi Đại sư thử xem có vô dụng hay không? Nếu vô dụng có thể có nhiều người chia sẻ như vậy sao?”
Hai người đồng loạt nhìn Sở Từ, Sở Từ nhún vai nói: “Có lẽ đi, thời đại đang tiến bộ mà, bây giờ cái gì cũng có thể khai quang, biết đâu có người có thể khai quang cho máy tính thì sao?”
“Thật không?” Lục Cảnh Hành nhướn mày nói: “Vậy hôm nào cô khai quang cho Lục Bích Trì hộ tôi đi.”
“Hả?”
“Cho nó đáng tin cậy hơn một chút.”
“…”
…………………
Vai chính của “Người bị cáo kì lạ” là người em, nhưng Sở Từ có thể kết luận là nhân vật người anh văn nhã cầm thú kia nhất định sẽ đánh bại người em để trở thành nhân vật được nhiều nữ sinh thích nhất. Cả bộ phim đều xoay chung quanh việc phá án, trong phim cũng không có nhân vật nữ nào được coi là nữ chính, nói chính xác thì vai nữ có nhiều cảnh quay nhất chính là nữ cảnh sát do diễn viên Nhan Thuật đóng
Lúc này Nhan Thuật đang hóa trang, trợ lý tiểu Kiều của cô nói nhỏ: “Nhan tỷ, chị có nghe nói chuyện này chưa? Cái người Tô Đài kia mới nhận được một bộ phim đấy.”
Việc này đương nhiên là Nhan Thuật đã nghe nói, lại nói cô và Tô Đài đều là cùng một cấp bậc diễn viên, đều là loại diễn viên hạng hai hạng ba, diễn rất nhiều vai nhưng chết sống đều không nổi tiếng được, tuy rằng khiến cho người xem nhìn quen mặt nhưng lại không có chút độ chú ý nào. Hai người cùng công ty, cùng xuất đạo, bởi vậy Nhan Thuật luôn lén lấy Tô Đài so sánh với bản thân mình, nghe nói Tô Đài nhận phim mới, còn là của đạo diễn lớn, lại còn diễn nữ chính khiến cô rất khó chịu.
Giọng nói của cô không được tốt: “Tại sao một nhân vật nhiều nữ minh tinh hạng nhất đều giành không được, thế nhưng lại bị cô ta lấy được?”
Lời nói rất rõ ràng là nghi ngờ Tô Đài đạp lên vai đàn ông mới có thể nhận vai, loại chuyện này ở giới giải trí là rất bình thường, ngủ một giấc đổi một nhân vật, nhẹ nhàng như vậy nên có rất nhiều người đồng ý làm. Cho dù là nam minh tinh cũng không ít người bị các đạo diễn gay ngủ, trước kia Tô Đài vẫn luôn thanh thanh bạch bạch, không ngờ cuối cùng cũng không nhịn được dụ hoặc.
“Hình như là không phải.” Tiểu Kiều biết Nhan Thuật quan tâm chuyện của Tô Đài liền nhỏ giọng nói: “Em đi hỏi thăm thử rồi, nghe nói cô ta tìm người đoán mệnh giúp, Đại sư điều trị xong liền nhanh chóng nhận được vai diễn này. Nghe nói cũng vì thế mới nhận được quảng cáo không ngừng đấy.”
“Đại sư?” Nhan Thuật nhíu mày nói “Thật có loại Đại sư như vậy chị cũng đi tìm! Chị không tin chị còn có thể bại bơi Tô Đài! Em có nghe nói Đại sư kia là ai không?”
“Thật đúng là có nghe thấy được.”
……………..
Sở Từ không biến sắc mặt mà nghe Chu Thản đàm luận về truyện tranh phong thủy của Sở Sở. Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Kiều cùng Nhan Thuật vào tới.
“Xin lỗi đã quấy rầy Lục lão sư và anh Chu.” Nhan Thuật lễ phép nói, Lục Cảnh Hành ừ một tiếng trả lời.
Chu Thản thì đứng lên khen tạo hình nữ cảnh sát này của Nhan Thuật rất xinh đẹp, nụ cười của Nhan Thuật lập tức chân thành hơn hẳn.
“Lục lão sư, tôi nghe nói Sở đại sư rất lợi hại nên muốn nhờ ngài giới thiệu giúp tôi, tôi muốn nhờ Sở đại sư tính giúp tôi một quẻ.”
Lục Cảnh Hành nhìn qua phía cô, anh còn có một ít ấn tượng với Nhan Thuật, cô từng diễn cùng anh mấy phim nhưng đều là diễn vai phụ, ấn tượng của anh về cô khá tốt, nghe nói là không có dùng quy tắc ngầm thượng vị, lúc đóng phim cũng rất nỗ lực nhưng lại không quá nổi tiếng. Cô cũng khá xinh đẹp nhưng thời vận không đến, nghĩ vậy Lục Cảnh Hành lập tức biết rõ nguyên nhân cô muốn tìm Sở Từ.
Lục Cảnh Hành nhìn về phía Sở Từ: “Chuyện này còn phải xem ý kiến của Sở Từ nữa.”
Lúc này Sở Từ mới đứng lên nhìn Nhan Thuật một cái nói:
“Nhan tiểu thư muốn tìm tôi đoán mệnh là niềm vinh hạnh của tôi, có điều tôi phải nói nói trước, tôi đoán mệnh luôn thích nói gì thì nói nấy, sẽ không lựa từ dễ nghe để nói cũng sẽ không tránh đi những lời nói khó nghe nên cô cần phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Nhan Thuật nghe vậy biểu tình hơi đổi, Sở Từ sẽ dự phòng trước như vậy liền có nghĩa tướng mạo của cô có vấn đề, Lục Cảnh Hành lập tức ra ngoài quay phim, trong phòng trang điểm không còn người ngoài, Nhan Thuật vội hỏi:
“Đại sư, ngài có thể nói rõ hơn không? Có phải là tướng mạo của tôi không được tốt không?”
Sở Từ nhìn cô chằm chằm một hồi rồi mới hỏi:
“Nhan tiểu thư, trước khi tính tôi muốn hỏi cô một chuyện, mong cô trả lời thật lòng. Trước kia cô có động qua mặt của mình không?”
Cô vừa hỏi xong Nhan Thuật liền đỏ mặt, chuyện chỉnh dung của minh tinh là điều bình thường, mỗi người nữ minh tinh trong vòng đều đã từng làm qua, có người chỉnh nhiều có người chỉnh ít để bảo vệ sắc đẹp. Đừng tin tưởng người nữ minh tinh nào nói ăn ngon ngủ khỏe là bốn năm mươi tuổi còn có thể trẻ đẹp như vậy, ngươi làm theo thử mà xem, còn không biến thành bác gái? Minh tinh chỉ là có thể bỏ được xài tiền trên mặt mình mà thôi, khuôn mặt của cô không tồi nên chỉ tiêm qua để khiến khuôn mặt gầy đi, kéo thành V line, tiêm thủy quang mà thôi.
Nhưng bị người khác hỏi ra Nhan Thuật vẫn hơi mất tự nhiên một chút. Cô nói đúng sự thật, Sở Từ cười hỏi: “Có hình lúc trước không?”
“Có.” Nhan Thuật đỏ mặt đưa ảnh chụp trước kia cho Sở Từ.
Bình thường Sở Từ không xem tướng dựa trên tướng mạo trong ảnh, ảnh chụp và người thật vẫn có điều khác biệt, hơn nữa hiện nay kĩ thuật chụp hình chẳng khác gì lừa bịp, xem rõ ràng không chuẩn, nhưng ảnh Nhan Thuật đưa là ảnh sinh hoạt mà còn không trang điểm, như vậy cũng có thể miễn cưỡng kết hợp với khuôn mặt hiện tại để tưởng tượng tướng mạo ban đầu của cô.
Sở Từ nhìn một hồi mới cười nói: “Dung mạo ban đầu của Nhan tiểu thư rất xinh đẹp.”
“Cảm ơn.” Nhan Thuật thẹn thùng cười.
Sở Từ nhìn cô chằm chằm một hồi mới nói tiếp: “Thật ra người bình thường không nên tính rất rõ ràng mọi chuyện, từ tướng mạo đến xem thì cô là một người rất nỗ lực, nếu đã như vậy thì cứ thuận theo tự nhiên là được, tại sao lại muốn biết mọi chuyện làm gì? Nếu biết trược ngược lại sẽ rối loạn tâm tính.”
Nhan Thuật lắc đầu kiên trì: “Đại sư, tôi thật sự rất muốn biết tôi nỗ lực như vậy cuối cùng sẽ đạt được độ cao như thế nào?”
Sở Từ thấy cô kiên trì liền lắc đầu nói: “Vậy thì tôi nói thẳng đi. Tướng mạo của cô cho thấy cô là người nỗ lực, có câu nói “Càng nỗ lực càng may mắn”, cô chính là người như thế. Tuy bây giờ có thể là không quá nổi tiếng nhưng nếu vẫn kiên trì, không quá ba năm cô có thể đạt đến diễn viên hạng hai.”
Sở Từ vừa nói xong Nhan Thuật liền đen mặt, cô không thể tin nổi nhíu mày hỏi:
“Diễn viên hạng hai? Đại sư ngài có tính sai không? Chẳng lẽ tôi nỗ lực lâu như vậy vẫn không thể nào chen đến hạng nhất sao?”
Khác biệt giữa hạng nhất và hạng hai không phải nhỏ tí tẹo, minh tinh hạng nhất muốn đề tài có đề tài, muốn lưu lượng có lưu lượng, muốn tài nguyên có tài nguyên, quay một bộ phim thu vào mấy ngàn vạn, một năm thu vào hàng chục tỷ, mà minh tinh hạng hai thì sao? Hoàn toàn không cùng một cấp bậc, điều này kém quá xa so với mong đợi của Nhan Thuật.
Sở Từ nghiêm túc lắc đầu, Nhan Thuật thấy thế liền nóng nảy:
“Đại sư! Ngài lại tính lại cho tôi đi, xem có thể hóa giải hay không? Tôi thật sự rất muốn nổi tiếng, muốn trở thành siêu sao, trở thành truyền kì trong giới giải trí, có thể đăng đỉnh! Tôi nỗ lực lâu như vậy tại sao vẫn không thể đạt được?”
Đây là lý do Sở Từ không muốn nói quá rõ ràng, Nhan Thuật có chút cố chấp lại dễ để bụng vào những chuyện nhỏ nhặt, người như vậy biết trước chuyện tương lai chưa chắc đã là chuyện tốt, vì kết quả đoán mệnh rất dễ thay đổi mệnh cách của cô.