Sở Từ ngừng một lát, suy nghĩ cách nói:
“Nhan tiểu thư, không biết cô đã nghe qua câu này chưa? Hơi giàu nhờ cần cù, giàu sang lại cần mệnh. Dùng ở giới giải trí mà nói thì chính là hơi nổi tiếng cần chăm chỉ, muốn đăng đỉnh lại cần mệnh. Cô nhìn xem trong nước mấy phú hào có thân gia mấy trăm tỷ loại này, người ta có xuất sắc không? Nhưng người xuất sắc như họ có không? Có rất nhiều, nhưng những người này không thể giàu như họ, cô nghe bọn họ chia sẻ kinh nghiệm thành công chưa, cái gì mà mỗi ngày tổng kết kế hoạch công tác, nghĩ lại đúng lúc, không để bụng được mất…Cô làm theo nhưng cô có thể có mấy trăm mấy ngàn tỉ sao? Hiển nhiên là không thể nào. Thật ra họ không nói cho cô biết một điều chính là, bọn họ thành công thật ra cũng nhờ vận khí tốt, ở một thời điểm nào đó làm một sự kiện nào đó, vốn định kiếm một chút là được, ai ngờ lại thành đại lão trong một lĩnh vực, đây không phải là nỗ lực có thể đạt được. Cho dù tôi giúp cô hóa giải cô cũng chỉ có thể dính vào biên thôi, chứ muốn đạt đến tình trạng siêu sao nổi tiếng như cô muốn thì thật sự rất khó.”
Biểu tình của Nhan Thuật rất không tốt, hiển nhiên là rất khó tiếp thu, trong lòng cô hụt hẫng, cô vẫn luôn cho rằng mình cứ nỗ lực là có thể nổi tiếng, ai ngờ nỗ lực đến cuối cùng cũng chỉ có thể đạt đến hạng hai.
“Không, tôi không tin.” Nhan Thuật cố chấp nói: “Nếu cô làm không được thì tôi sẽ đi tìm người khác, tôi tin luôn sẽ có Đại sư khác lợi hại hơn giúp tôi đăng đỉnh. Tôi cũng không tin tôi nỗ lực lâu như vậy vẫn không thể nổi tiếng.”
Sở Từ nhìn khuôn mặt vặn vẹo của cô, thở dài. Không biết vì sao bộ dáng cố chấp này của Nhan Thuật khiến cô có dự cảm không tốt, đành nhắc nhở:
“Nhan tiểu thư, tôi phải nói trước với cô là nếu cô mạnh mẽ dùng pháp thuật cướp đi những vật không thuộc về mình, sớm hay muộn gì cô cũng sẽ bị phản phệ, cô cần suy xét rõ ràng mình có thể thừa nhận hậu quả như vậy hay không.”
Lời này khiến sắc mặt Nhan Thuật tái nhợt nhưng cô vẫn nhíu mày không chịu thỏa hiệp.
Sở Từ đành lắc đầu đi rồi.
Lục Cảnh Hành phải đóng phim nên khiến tài xế đưa Sở Từ trở về. Đêm đó anh quay phim xong về lại khách sạn bỗng nhiên nhớ tới truyện tranh phong thủy mà Chu Thản nói qua liền click mở Weibo, từ những Weibo đứng đầu tìm ra cái Weibo cá chép có hơn 10 vạn lượt chia sẻ kia, phía dưới bình luận có rất nhiều người kể về kinh nghiệm của mình, nói chia sẻ xong thật sự gặp may gì đó.
Lục Cảnh Hành cười, đây là thủy quân xoát ra đi? Chỉ cần chia sẻ là có vận may, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?
Anh mở Weibo của bác chủ ra. Sở Sở vẽ truyện tranh? Lục Cảnh Hành sẵn đang nhàm chán liền nằm ở trên giường, đầu gối lên cánh tay cầm di động đọc truyện tranh.
Lục Cảnh Hành click mở truyện tranh, sau đó liền nhíu mày lại, tuy rằng truyện tranh không có quá nhiều sắc thái, chủ yếu là màu đen và trắng nhưng cái trâm cài màu xanh đậm trên đầu Sở Sở lại dị thường nổi bật, niên đại này không nhiều nữ sinh thích mang trâm cài, Sở Từ chính là một trong số đó.
Nếu anh nhớ không lầm thì Sở Từ cũng có một cây trâm như vậy.
Anh xem từ cái truyện tranh đầu tiên xem đi, trong truyện phong cách nói chuyện, phương thức đoán mệnh của nữ thần tính Sở Sở đều rất quen mắt, có khả năng sao? Sở Từ biết vẽ truyện tranh? Anh không quá xác định, lại nói tiếp, sự hiểu biết của anh đối với cô thiếu đến đáng thương.
Lục Cảnh Hành nghĩ, không biết vì sao liền lật đến số điện thoại của Sở Từ. Đây là anh tìm được từ di động của Hàn Tuệ Mẫn nhưng lại chưa bao giờ gọi.
Anh nhấn nút gọi đi, một lúc sau bên kia liền bắt máy.
“Alo?” giọng nói của Sở Từ truyền đến.
Thanh âm của cô không cao không thấp khiến người ta cảm giác rất thoải mái, mang theo sự thong dong dường như chuyện gì cũng không làm khó cô được.
Trong lòng ấm áp, Lục Cảnh Hành nhẹ giọng hỏi: “Sở Từ, không quấy rầy đến cô chứ?”
Sở Từ lập tức cười nói: “Lục Cảnh Hành?”
Lục Cảnh Hành mỉm cười, cô nhận ra được giọng nói của anh.
“Như thế này, tôi phải đi đóng phim vài ngày không thể về nhà, mẹ tôi lại không có kiên nhẫn với Lục Bích Trì, nếu không phiền tôi muốn nhờ cô lúc nào rảnh thì dắt nó đi dạo giúp tôi.”
Sở Từ bật cười: “Đương nhiên là được. Buổi sáng tôi sẽ dẫn nó đi tản bộ cùng tôi.”
“Được. Nếu cô không tiện qua lại đưa đón thì cứ để nó ở lại nhà cô cũng được.”
“Vậy cũng tốt, lát nữa tôi đến dắt nó về nhà.”
“À đúng rồi.” Lục Cảnh Hành bỗng nhiên mở miệng: “Tôi có một người bạn muốn mua tablet để học vẽ tranh, cô ấy cũng cỡ tuổi cô, cô có nhãn hiệu nào tốt có thể đề cử cho tôi không?”
“Tablet? Thật ra tôi cũng không hiểu về mảng này cho lắm, trước kia bạn của tôi khuyên tôi mua Wacom, anh có thể để cho cô ấy tham khảo một chút.” Sở Từ nói đúng sự thật.
“Được.” Lục Cảnh Hành mỉm cười: “Cảm ơn cô.”
Cúp điện thoại, Lục Cảnh Hành theo bản năng lấy ngón tay gõ gõ di động, đôi mắt hơi cụp nhìn điện thoại, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Sở Từ anh cũng không quá xác định Sở Sở chính là Sở Từ, nhưng nhìn đến truyện tranh phong thủy của Sở Sở anh luôn có cảm giác rất đặc biệt.
Nghĩ vậy anh liền lén follow Sở Sở.
…………………….
Lúc Sở Từ đến dắt Lục Bích Trì đi, biểu tình của Hàn Tuệ Mẫn rất xuất sắc. Lục Bích Trì chỉ thích mỹ nữ là chuyện ai đều biết nhưng rất nhiều người lại không biết con chó này giống chủ nhân của nó, ánh mắt cực cao cực bắt bẻ, người bình thường là không có khả năng lọt vào mắt nó, đây cũng là nguyên nhân Hàn Tuệ Mẫn không muốn mang nó ra ngoài. Lục Bích Trì có một vẻ ngoài cuồng ngạo khiến ai cũng muốn đùa nhưng cố tình nó lại không thích để ý đến người khác, ngay cả bà cũng không lọt vào mắt nó được.
“Sở đại sư?” Hàn Tuệ Mẫn cười nói: “Để tôi chăm nó là được rồi, con chó Lục Bích Trì này có chút sợ người lạ, người bình thường dẫn nó nó còn không thích, lại có chút lưu luyến gia đình, tôi sợ cô không dắt nó đi được…”
Bà còn chưa nói dứt lời liền thấy một bóng đen vèo một cái nhảy qua đi, chờ bà nhìn kĩ thì thấy Lục Bích Trì đã nhào vào trên người Sở Từ, le lưỡi một bộ lấy lòng nịnh nọt.
“…” Nói tốt hờ hững sợ người lạ đâu? Còn nữa từ lúc nào mà Lục Bích Trì lại thân thiết với Sở Từ như vậy?
“Lục phu nhân, buổi sáng lúc rèn luyện tôi thường gặp Lục Bích Trì, gặp thường xuyên nên cũng quen thuộc với nó, không bằng để tôi dẫn nó về nhà ở mấy ngày đi?”
“Cũng được.” Hàn Tuệ Mẫn nhịn xuống sự mừng rỡ như điên trong nội tâm, thầm nghĩ rốt cuộc có thể tiễn đi kẻ gây sự tinh Lục Bích Trì, trên mặt lại thản nhiên nói: “Vậy thì phiền toái Sở đại sư rồi, cô vất vả.”
Sở Từ cười dắt Lục Bích Trì đi, một người một chó biến mất trong bóng đêm.
Cô vừa rời khỏi người nhà Lục gia liền vây lên, Lục Cảnh Thần hỏi với vẻ mặt bát quái:
“Mẹ, chó của lão tam từ khi nào lại thân thiết với Sở đại sư như vậy?”
“Đúng vậy nha, quả thực là tin tức siêu nóng. Tính tình khó khăn của Lục Bích Trì gần như là cùng khuôn mẫu với lão tam , ngay cả thẩm mỹ cũng giống nhau, một người một chó này nhất định là muốn cô đơn cả đời, nhưng hiện tại Lục Bích Trì lại đi cùng Sở đại sư rồi.” Lục Cảnh Hàn bát quái.
“Cái gì mà nhất định cô đơn? Tam đệ nhiều fan như vậy còn sợ không có đối tượng sao?”
“Rất khó nói, tính tình của lão tam như vậy có thể coi trọng ai nha?”
Lục Cảnh Hàn vẫn luôn lắc đầu, ngọn lửa bát quái trong cơ thể bắt đầu bốc cháy lên. Tô Tĩnh Ý nghe một hồi liền cân nhắc nói: “Cả nhà nói xem, tam đệ cùng Sở đại sư có thể nào….”
Cô vừa nói ra mọi người liền sửng sốt, không sai, nhan sắc của hai người đều rất cao, năng lực cũng xuất chúng, nhưng một người là minh tinh một người đoán mệnh, thấy kiểu nào cũng không hợp nha.
“Làm sao có thể? Em có thấy một người minh tinh nào tìm vợ là thầy bói, người thầy bói nào tìm chồng là minh tinh chưa?”
Nghĩ vậy, mọi người đồng thời lắc đầu, đúng là không có thật.
Hàn Tuệ Mẫn cũng nói: “Đúng là không có hợp, lại nói Sở đại sư mới có 17 tuổi, Cảnh Hành lại đã 27 tuổi, lớn hơn người ta gần 10 tuổi nha.”
“10 tuổi tính cái gì? Đại sư nhìn qua không giống một cô bé 17 tuổi bình thường.”
Cô vừa nói xong mọi người lại cảm thấy như vậy cũng đúng.
Lục Thượng Trung nghe thế trầm giọng nói: “Được rồi, đừng đoán mò nữa. Sở đại sư cho dù có lợi hại nhưng dù sao vẫn chưa thành niên, Cảnh Hành nếu mà dám làm càn coi chừng tôi đánh gãy chân nó.”
Nghe vậy, người nhà Lục gia đều run run một chút.
……………………….
Sở Từ vừa dẫn Lục Bích Trì vào nhà, Điền Tam Thải liền nghi ngờ hỏi: “Sở Từ, chó ở đâu ra vậy?”
“Bạn của con bận nên nhờ con chăm dùm vài ngày.”
“Vậy hả?” Điền Tam Thải nhìn diện mạo của Lục Bích Trì, giật mình nói: “Con chó này đẹp quá, chủng loại nhìn cũng có vẻ rất mắc tiền nha, ôi, xem cái mặt của nó kìa.”
Bà duỗi tay ra muốn vuốt ve Lục Bích Trì, lại bị nó cúi đầu tránh đi.
“…”
Lần đầu tiên nuôi chó, Sở Từ sợ mình chăm sóc không tốt liền lên mạng follow mấy bác chủ nuôi chó, lại tìm một số tin tức liên quan để đọc, cũng may là Lục Bích Trì rất thân với cô nên cũng không có việc không quen, chỉ cần nuôi theo tập tính của nó là được. Mấy ngày sau Lục Bích Trì liền cùng đi theo Sở Từ tranh bá thế giới (diễu võ giương oai), hai người chung đụng rất không tồi.
Một tuần sau, Sở Từ nhận được tin nhắn của Lục Cảnh Hành: “Sở Từ, Lục Bích Trì có khỏe không?”
Sở Từ cười nói với Lục Bích Trì: “Bích Trì, chủ nhân của mày nhớ mày kìa. Lại đây, tao chụp cho mày tấm hình!”
Lục Bích Trì rất quen thuộc với camera, nó trừng mắt nhìn giống như đang xuyên thấu qua màn hình nhìn Lục Cảnh Hành, lên án sự hờ hững của anh.
Chụp một cái lại được thêm một cái gif rồi.
“Làm sao để tôi gửi cho anh đây?”
Lục Cảnh Hành nhanh chóng gửi số Wechat tới, Sở Từ rất ít khi dùng app nói chuyện phiếm, tài khoản này vẫn là do Ngu Đường đăng ký giúp cô, cô add thêm Lục Cảnh Hành rồi gửi mớ hình chụp gần đây của Lục Bích Trì qua.
Bên kia, Lục Cảnh Hành vừa quay xong một cảnh, anh ngồi uống cà phê, nhìn màn hình điện thoại, ngón tay lướt qua từng tấm từng tấm hình cuối cùng dừng lại ở tấm cuối cùng chụp Sở Từ và Lục Bích Trì.
Tấm hình này là người khác chụp, trên ảnh Lục Bích Trì để lộ ra biểu tình miệt thị như đang khinh bỉ người chụp ảnh, biểu tình rất khôi hài nên Sở Từ mới gửi cả tấm này qua.
Lục Cảnh Hành nhìn chằm chằm cô gái có nụ cười tươi tắn, chỉ cảm thấy có một luồng sáng chiếu thẳng vào lòng anh. Đạo diễn Ngô đi tới, thấy Lục Cảnh Hành đang nhìn ảnh chụp của Lục Bích Trì liền cười:
“Cảnh Hành, xem xem cậu cười vui chưa kìa, không biết còn tưởng cậu đang yêu đó.”
“Vậy sao?” Ánh mắt của Lục Cảnh Hành hơi híp lại, anh nhàn nhạt trả lời.
“Đương nhiên! Cậu rất thích chó đúng không? Tôi và cậu hợp tác với nhau lâu như vậy còn chưa bao giờ thấy cậu cười như vậy đâu.”
Lục Cảnh Hành nhìn về phía ảnh chụp, đôi môi mỏng hơi cong lên: “Có lẽ là vậy.”