Thời gian sau đó Sở Từ đều đang nghiêm túc học tập, bất tri bất giác lá cây trên núi đã toàn bộ rụng, gió lạnh hiu quạnh, tới mùa đông linh khí của vạn vật thiếu đi rất nhiều cho nên gần đây cô tu luyện không còn được mau như trước kia nữa.
Sáng sớm Sở Từ mặc váy ngắn đi ra ngoài, Điền Tam Thải nhíu mày chạy ra theo.
“Ôi chao, mẹ nói con nha Sở Từ, sao con lại không mặc quần nữa?”
Sở Từ bật cười, khó khăn lắm mới tới thời đại nữ nhân đều có thể mặc đồ tùy ý như thế này, sao cô lại phải đem bản thân bao lại kín mít như người cổ đại cơ chứ?
“Mẹ, con không có lạnh thật mà.”
Điền Tam Thải lo lắng nhìn quần áo của Sở Từ, lạnh hay không không phải là vấn đề, vấn đề là mặc như vậy quá câu nhân nha! Tuy rằng là con gái nhà mình không có gì có thể bắt bẻ, xem này mặt này chân, riêng đùi thôi là đã vừa trắng vừa thon vừa mịn, nam nhân thấy thì còn phải? Nếu gặp được người xấu thì phiền toái.
“Làm sao mà không lạnh cơ chứ? Mẹ đều mặc quần rồi con còn để chân không mặc váy ngắn! Không được không được! Ít nhất phải mặc thêm cái vớ vào.”
Sở Từ bất đắc dĩ phải chạy lên lầu mặc thêm cái tất chân vào, Điền Tam Thải thấy lại đuổi theo:
“Con bé chết tiệt kia! Mẹ kêu con mang vớ con lại mặc tất chân làm gì? Coi chừng chủ nhiệm của con đánh đòn đấy!”
Mặc như vậy còn không bằng không mặc đâu!
Điền Tam Thải bất đắc dĩ lắc đầu, con gái lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, làm mẹ cũng càng ngày càng không yên tâm, tuy rằng bà biết con bà mặc như vậy không phải là vì làm đẹp mà là vì thật sự không lạnh. Trước kia ở quê mùa đông âm 6-7 độ, tất cả mọi người đều mặc áo bông áo lông, hận không thể mặc chăn ra đường, Sở Từ lại ngược lại, chỉ mặc một cái váy liền, một cái áo bông, dưới chân đeo một đôi ủng, cứ như vậy để chân trần khiến mọi người nhìn còn thấy lạnh thay. Lúc ấy mọi người trong thôn còn nói xấu, ý là Sở Từ chỉ cần đẹp không cần ấm, bà cũng tìm con gái mình nói chuyện qua nhưng điều khiến bà bất ngờ là con mình mặc có nhiêu đó thôi mà còn nóng đổ mồ hôi!
Sở Từ tới trường học, Ngu Đường nhìn qua chân của Sở Từ, lui cổ nói: “Sở Từ, cậu không lạnh hả?”
“Không lạnh nha!” Sở Từ buông cặp xuống sờ thử thay Ngu Đường, tay cô lạnh như băng, Sở Từ kì quái nói: “Cậu mặc nhiều như vậy mà còn lạnh à? Người trẻ tuổi phải thường xuyên vận động để điều trị hơi thở nha.”
Ngu Đường cảm giác mình như được một ấm nước nóng trùm lên, cô lập tức ôm Sở Từ, cảm thấy nhiệt khí truyền khắp toàn thân liền ôm chặt không buông, thoải mái nói:
“Cậu thật là ấm nha! Hu hu tại sao tớ lại lạnh như vậy?”
Hết tiết, các bạn trong lớp đều quan tâm hỏi Sở Từ có lạnh hay không, vì nghiệm chứng mỗi người còn ôm Sở Từ một cái, kết quả là bình nước nóng hình người Sở Từ được chứng thực, mọi người hâm mộ ghen tị hận nhìn cô.
“Sở Từ, cậu có bí quyết gì hay không vậy?”
Sở Từ cười nói: “Mỗi ngày tớ đều dậy sớm tu luyện, vận động, đánh Thái Cực giúp máu tuần hoàn, như vậy sẽ không sợ lạnh.”
“Thật là hay quá, sau này chúng tớ học theo cậu nhé?”
“Được thôi!”
Trưa đó có tiết thể dục, Sở Từ mặc quần mỏng đứng xếp hàng cùng mọi người, không khí lạnh ùa tới, các bạn học có người còn mặc thêm áo bông, mọi người đều lui cổ lạnh run, chỉ có Sở Từ mặc áo đơn đứng trước gió bất động, làn da cũng không có tái đi vì lạnh mà ngược lại trắng nõn sáng láng.
Mọi người hận đến cắn răng: “Sở Từ, cậu có thể bận tâm đến bọn tớ một chút không? Bọn tớ nhìn cậu đều thấy lạnh.”
“Đúng rồi đó.” Ngu Đường run run nói.
Sở Từ nhún vai: “Tớ không lạnh nha, còn muốn ăn que kem cho mát đâu.”
“Người này tới đây là để kéo cừu hận!" Ngu Đường cắn răng nói:
“Sở Từ à, dạy bọn tớ rèn luyện như thế nào đi! Cho bọn tớ cũng ấm áp một ít, cũng có thể học tập tốt hơn.”
Tất cả mọi người đều đồng ý, còn nhất trí xin phép thầy thể dục để cho Sở Từ dạy bọn họ rèn luyện.
Thầy giáo thể dục ghen tị: “Xem ra trong lòng các trò thầy là không có đất dụng võ rồi. Nếu mọi người đều muốn Sở Từ dạy vậy thì Sở Từ lên đây đi.”
Sở Từ chớp mắt cười cười: “Lão sư có muốn cùng học không ạ?”
“…” Thầy giáo thể dục tức quá mức!
Mỗi ngày Sở Từ đều dậy sớm tu luyện, cô có một ít pháp quyết là tự mình nghĩ ra giúp cô hấp thu linh khí từ vạn vật. Khí trên cơ thể đủ, âm khí dương khí đều đạt tới mức hài hòa thống nhất giống như ngũ hành bát quái thì sẽ trở nên khỏe mạnh, một thân thể khỏe mạnh là không nên sợ lạnh. Nữ sinh sở dĩ sẽ sợ lạnh hơn nam sinh là vì rất nhiều nữ sinh thân thể kém, âm khí nặng.
Nghĩ vậy, Sở Từ dạy mọi người một khẩu quyết nhỏ, khẩu quyết này có thể giúp mọi người điều trị tinh khí.
“Bước đầu tiên khi rèn luyện là phải tập trung tinh thần, chỉ có tinh thần tập trung thì làm chuyện gì cũng có thể thành công.”
Chờ mọi người tĩnh tâm xuống, tâm thần an bình rồi Sở Từ mới nói khẩu quyết cho mọi người nghe, lại dạy một bộ quyền pháp dưỡng thân. Cũng là kì quái, luyện qua một bộ quyền pháp và khẩu quyết kia xong, mọi người lập tức cảm thấy không còn lạnh như lúc ban đầu nữa, giống như trên người đang mặc một cái áo lông vậy.
Ngu Đường kích động nói: “Thật sự hết lạnh rồi này, thật là thần kì!”
“Đúng vậy, hôm nay tớ tới đèn đỏ cũng không đau bụng nữa, khẩu quyết này thật là linh.”
“Trên người tớ ấm lên, giống như mỗi khớp xương đều được sưởi ấm vậy.”
Mỗi học sinh đều nói có hiệu quả, Sở Từ cười nhìn bọn họ: “Đây là tâm pháp và quyền pháp đơn giản, mọi người có thể luyện mỗi ngày, luyện lâu có lợi cho thân thể cũng giúp mọi người càng tập trung tinh thần học tập hơn.”
“A…Thảo nào Sở Từ không có nghiêm túc học tập mà kết quả vẫn tốt như vậy. Thì ra đều là luyện thành như thế này sao?”
Sở Từ nhún vai không có phủ nhận, tuy rằng cô cũng có nỗ lực nhưng so với những học sinh khác thì cô nỗ lực là quá ít, thành tích tốt là vì hiệu suất của cô cao, người tu luyện sẽ chuyên chú hơn, một người chỉ cần có sức tập trung như vậy thì đã thành công được một nửa rồi.
Lúc sau thầy thể dục lên văn phòng kể chuyện này, mọi người đều bắt đầu nghị luận, Hạng Văn Hải cũng không ngờ Sở Từ còn biết dạy quyền pháp, càng không ngờ cô không có giấu giếm mà lại dạy cho mọi người.
“Hạng chủ nhiệm, Sở Từ của lớp ông thật là đặc biệt.”
“Lúc trước tôi thấy trò ấy mỗi ngày đều mặc váy đồng phục còn tưởng rằng là thích đẹp, ai ngờ là thật sự không lạnh nha.”
Hạng Văn Hải cười cười: “Trò ấy không có nhiều tâm cơ, là một đứa bé tốt! Ông xem, người bình thường ai mà bỏ được dạy cho mọi người mấy thứ này?”
Cùng ngày hôm đó, Hạng Văn Hải đi dạy còn dành thời gian khen ngợi Sở Từ. Sở Từ học tập tốt, thích trợ giúp mọi người, lại dạy mọi người tâm pháp quyền pháp, còn thường vẽ truyện tranh cho mọi người đọc, cứ như vậy Sở Từ trở thành đầu lĩnh của lớp 8 lúc nào không hay.
……………………
“Sở Từ, tập tiếp theo của ‘Qủy kêu bắt quỷ’ cậu đã vẽ xong chưa?” Ngu Đường thúc giục hỏi.
Sở Từ móc tập truyện ra: “Xong rồi nè, cậu cầm đi.”
“Qúa tuyệt vời! Tớ chờ lâu lắm rồi đấy, mấy ngày nay không được đọc vẫn không lên nổi tinh thần.”
Sở Từ cười cười, gần đây cô cũng không có tinh thần vẽ truyện tranh, trước đây cô luôn dùng đám quỷ ở quê làm người mẫu, bảo chúng lắc lư trước mặt cô cho cô vẽ. Bây giờ chuyển nhà không gặp được chúng, nói thật cô còn không có linh cảm nữa. Ừm, còn hơi nhớ chúng nữa chứ, cũng không biết không có cô che chở bọn nó sống có tốt không.
Đang nghĩ bỗng chủ nhiệm lớp đem một chồng bài thi đặt ở trên bàn cô, nói: “Sở Từ, trò đem bài thi phát ra giúp lão sư.”
Tuy rằng mỗi môn đều có đại biểu giúp thu bài tập cái gì nhưng Hạng Văn Hải vẫn đặc biệt thích sai Sở Từ làm việc, không biết vì sao ông luôn cảm thấy Sở Từ làm việc gì cũng khiến ông hài lòng cả.
Phát xong bài thi, Sở Từ nhìn qua tướng mạo của Hạng Văn Hải, chợt nhíu mày nhìn Lý lão sư dạy môn chính trị.
“Ngu Đường, Hạng lão sư và Lý lão sư là vợ chồng hả?”
Ngu Đường kinh ngạc nói: “Đừng nói là lâu như vậy rồi cậu mới biết hai người là vợ chồng chứ?”
“…” Sở Từ thật đúng là không biết. Trước kia có khi thấy hai người bọn họ cùng nhau rời đi cô cũng chỉ tưởng là đồng sự bình thường, mãi cho đến vừa rồi nhìn tướng mạo hai người thấy ra kết quả giống nhau mới biết được.
Sau khi tan học, Lý lão sư che miệng ho khan vài tiếng rồi móc một đống thuốc từ trong túi ra, đang định uống thì nghe Sở Từ hỏi: “Lý lão sư, ngài bị bệnh sao?”
Lý Vi cười nói: “Cũng không biết sao dạo gần đây cứ choáng đầu hoa mắt, đau bụng, còn hơi cảm nữa, cô đi khám người ta bán cho một đống thuốc.”
Sở Từ nhìn mớ thuốc trên bục giảng, có đến sáu bảy viên, trong đó có không ít là thuốc trị cảm. Ngũ Trung là trường học trọng điểm, cơ bản không cho giáo viên nghỉ dạy quá nhiều, nghe nói trước kia có giáo viên mất mẹ trường cũng chỉ cho nghỉ nửa ngày, bình thường còn có người treo bình truyền nước biển đi dạy. Lý lão sư uống nhiều thuốc như vậy khẳng định là vì không muốn bệnh tình tăng thêm phải xin nghỉ.
Sở Từ cười nói: “Lý lão sư, thuốc này không nên uống nhiều.”
Lý Vi cười: “Cảm ơn Sở Từ đã quan tâm, nhưng mà không uống thì không đi dạy được nha.”
“Là thuốc đều có ba phần độc, uống nhiều không tốt cho cơ thể.” Dừng một chút Sở Từ mới nghiêng đầu cười: “Càng quan trọng là cũng ảnh hưởng không tốt đến cục cưng trong bụng lão sư nha, nếu vì uống thuốc mà không thể sinh cục cưng ra thì không ổn.”
Nghe vậy, Lý Vi ngẩn ra hồi lâu, cô khó tin hỏi: “Sở Từ, trò nói vậy là…”
Sở Từ nhếch miệng cười: “Từ tướng mạo của ngài và Hạng lão sư con có thể thấy được, cung con cái của hai người đỏ lên, sẽ có con nối dõi. Nhưng mà sắc mặt của hai người cũng tối tăm, cung con cái tuy đỏ nhưng lại có sát khí, có thể thấy được đứa bé đang có nguy hiểm, con nghe nói phụ nữ có thai không thể uống thuốc lung tung, Lý lão sư, ngài nên đi khám lại rồi nghe theo lời dặn của bác sĩ đi.”
Lý Vi khiếp sợ, cô nhanh chóng đến văn phòng nói chuyện này cho Hạng Văn Hải, Hạng Văn Hải tuy rằng cảm thấy kì quái nhưng cũng ra ngoài mua que thử thai cho vợ, Lý Vy cầm que thử thai vào WC, sau đó khiếp sợ ra ngoài.
Hai người kết hôn đã nhiều năm nhưng luôn không có con nối dõi mà công việc lại bận bịu không rảnh đi làm thụ tinh trong ống nghiệm, không ngờ đột nhiên lại trúng thưởng.
Hạng Văn Hải nhìn hai vạch đỏ kia, kinh hỉ ôm lấy vợ mình. Ống dẫn trứng của Lý Vi tắc nghẽn nhiều năm, bây giờ lại đột nhiên có con, làm sao mà không vui cho được? Nếu không nhờ Sở Từ nhắc nhở, vừa rồi Lý Vi uống nhiều thuốc như vậy nhất định là sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, đến lúc đó có thể sẽ không giữ lại được. Nghĩ đến khó khăn lắm mới có con mà lại không giữ được…
Hạng Văn Hải nghĩ lại đều thấy sợ.
“Sở Từ.” Hạng Văn Hải gọi Sở Từ ra ngoài, kích động nói: “Cám ơn trò đã nhắc nhở, nhưng làm sao trò biết Lý lão sư có thai?”
Sở Từ cười nói: “Đương nhiên là tướng mạo của các lão sư nói cho con biết rồi. Hạng lão sư, thân thể của Lý lão sư không tốt đúng không ạ? Cái thai này không được tốt lắm, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng lão sư đừng lo lắng, em bé có thể bảo vệ được.
Lời này khiến Hạng Văn Hải mãi không hồi hồn được, ông nhìn về phía bóng dáng của Sở Từ.
Không lẽ cô nhóc này biết đoán mệnh thật?