Đã hai tháng không gặp, Sở Từ cười nói: “Gần đây không thấy bóng dáng Tô lão bản đâu cả.”
“Nhờ phúc của Đại sư mà gần đây mọi chuyện của tôi đều rất thuận lợi, trong nhà mọi thứ hài lòng, sự nghiệp của con gái tôi cũng thuận lợi, con trai tôi cũng nhờ Đại sư trị liệu mà thân thể tốt hơn nhiều, bây giờ đều có thể tham gia các hoạt động ngoài trời, tình cảm vợ chồng tôi cũng rất tốt, sự nghiệp thì không cần phải nói nữa, nhờ có Đại sư hỗ trợ mà xí nghiệp phát triển rất ổn định, không gặp phải vấn đề gì cả.” Tô Kiện Minh cười nói.
Bộ dáng của Tô Kiện Minh rất không tồi, nếu không cũng không thể nào sinh ra con gái xinh đẹp như Tô Đài được. Người giàu có, diện mạo tốt lại biết bảo dưỡng, từ vẻ ngoài nhìn có vẻ trẻ tuổi khiến người ta kinh ngạc, Sở Từ còn nhớ trước kia có báo chí chụp được ảnh Tô Đài và Tô Kiện Minh cùng đi dạo liền suy đoán Tô Đài bám được người giàu có, sau này Tô Đài phải ra mặt giải thích mới biết người ta là cha con.
“Vậy là tốt rồi, nhân phẩm của Tô lão bản chính trực tất nhiên là có vận may, nhưng mà cũng nên làm nhiều việc tốt mới có thể kéo dài vận may đó.”
“Vâng.” Tô Kiện Minh nghe lời trả lời, âm thầm quyết định đêm nay phải về làm chuyện tốt, quyên ít tiền cứu trợ trẻ em nghèo khó mới được.
Hắn cung kính nói: “Đại sư, ngài lên xe đi tôi đưa ngài về.”
Sở Từ không từ chối, hai người lên xe, Sở Từ ngồi ở ghế sau của siêu xe rộng rãi thoải mái hỏi: “Lần này Tô tiên sinh tìm tôi là có chuyện gì?”
Tô Kiện Minh nhíu mày nói: “Đại sư, là như thế này, lần trước ngài giúp tôi cản lại bùa chú của hung thủ, tôi dựa theo miêu tả của ngài để điều tra, đem mấy người có thù oán với công ty tôi đều lôi ra xem một lượt, cuối cùng xác định người ra tay là đối thủ truyền kiếp của tôi, Chu Xương Minh! Người kia là chủ tịch của một công ty thực phẩm, mười mấy năm trước chúng tôi đã biết nhau rồi mâu thuẫn vì tranh đoạt thị trường, mấy năm gần đây vẫn luôn bất hòa, vì chú mèo đen không có chứng cứ nên tôi không báo cảnh được, nhưng tôi cũng không thể cứ để gã ta hại tôi như thế được. Thời gian gần đây tôi vẫn luôn tìm cơ hội cảnh cáo gã một chút, ai biết hôm nay tôi lại bị cảnh sát đến điều tra.”
“Điều tra?” Sở Từ khó hiểu hỏi: “Chuyện này là sao? Sao cảnh sát lại tìm được ông?”
Sắc mặt của Tô Kiện Minh hơi đổi một chút, sau đó trầm giọng nói: “Đại sư, Chu Xương Minh đã chết! Vì tôi muốn xả giận nên luôn phái người theo dõi xe của gã, phát hiện gần đây mỗi ngày gã đều lên núi, ngay ngày hôm qua sau khi ra khỏi nơi đó gã có vẻ rất suy yếu không có tinh thần, hôm nay liền truyền ra tin gã chết, tôi và gã luôn luôn đối đầu với nhau, thời gian trước còn tranh cãi nên cảnh sát hoài nghi mới tìm tôi hỏi chuyện.”
“Đã chết rồi sao?” Mày của Sở Từ vẫn nhăn lại: “Có biết vì sao gã chết không?”
“Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng nếu ngài muốn biết tôi có thể nhờ người giúp để ngài xem qua một chút.”
Dù sao Tô Kiện Minh cũng có quan hệ rộng rãi, ông cảm thấy chuyện này không bình thường vì dù sao Chu Xương Minh cũng không biết làm phép, sau lưng gã chắc chắn có người dạy gã làm như vậy. Nếu đã như thế, người này cũng là một uy hiếp đối với ông.
Dù Tô Kiện Minh đã khơi thông quan hệ nhưng dù sao đây cũng không phải là một án kiện bình thường nên người ngoài vẫn không được đi vào, cuối cùng phải nhờ người ở bên trong truyền một ít ảnh chụp ra. Sở Từ nhìn mấy tấm ảnh kia, nhíu mày, người trong ảnh nhìn rất quen mặt, xác thật là người mà hôm ấy cô nhìn thấy qua thiên nhãn, trong ảnh sắc mặt gã âm trầm, cả người mang theo âm sát khí, cho dù đã chết nhưng loại sát khí này vẫn chưa tiêu trừ hoàn toàn, có thể thấy trước khi gã chết thì sát khí nặng đến mức nào.
“Ông hỏi thăm một chút, nguyên nhân chết của Chu Xương Minh đã điều tra ra chưa?”
Tô Kiện Minh lập tức đi hỏi, bên kia nhanh chóng có câu trả lời, Tô Kiện Minh nhíu mày nói: “Kết quả giải phẫu cần năm ngày mới có thể có kết quả chính thức, nhưng theo lời bác sĩ cứu giúp gã nói thì trước khi chết gã che ngực rất là thống khổ, có thể là trái tim xảy ra vấn đề gì.”
Trái tim? Sở Từ hừ một tiếng: “Chưa chắc là như thế.”
Tô Kiện Minh sửng sốt vội truy hỏi: “Đại sư, ý ngài là gì?”
Ánh mắt Sở Từ trở nên lạnh lẽo, tình huống của Chu Xương Minh cô nhìn rất quen mắt, trước kia ông chủ tiệm xăm hình dùng pháp thuật hại người thì những người bị hại kia đều chết vì suy kiệt khí quan, nếu khí quan xảy ra vấn đề thì trái tim chính là bộ phận đầu tiên không chịu đựng được, mà cô nhìn mặt của Chu Xương Minh, âm sát khí đó đến từ pháp thuật, như vậy Chu Xương Minh chính là người bị hại.
Ai sẽ hại gã? Tô Kiện Minh có thù oán với gã nhưng từ tướng mạo của Tô Kiện Minh mà nói thì chuyện này không phải do ông ta làm, mà một ông chủ lớn như Chu Xương Minh, nếu bị người khác làm phép hút khô tinh khí thì người kia chỉ có thể là người quen thuộc với gã mà thôi.
Người đầu tiên Sở Từ nghĩ đến là người giúp gã hạ chú mèo đen.
“Tìm được người thiên sư kia chưa?”
“Chưa tìm được, tôi đã phái người đến khu nhà kia tìm nhưng nơi đó không có người.”
“Người của Chu gia có biết hay không?”
Tô Kiện Minh lắc đầu: “Tôi đã khiến người hỏi qua, không có ai biết Chu Xương Minh đang làm cái gì, họ chỉ biết gần đây gã rất thần bí, luôn miệng nói mình sẽ phát đạt, về sau mọi thứ tốt trong thiên hạ đều tùy tay gã lấy.”
Sở Từ nhíu mày nói: “Trước tiên phải tìm được người giúp gã hạ chú mới được.”
Không biết vì sao Sở Từ luôn có cảm giác người này không đơn giản.
……………….
Cuối tuần, Sở Từ nhân dịp rảnh rỗi dẫn Lục Bích Trì đi cửa hàng thú cưng tắm rửa một chuyến, Lục Bích Trì rất hưởng thụ, nó cố ý lắc mình khiến người Sở Từ ướt đầy nước.
“Đồ nghịch ngợm này!”
Lông của Lục Bích Trì rất dày nhưng nó lại không cho người khác chạm vào, Sở Từ đành phải tự mình phục vụ nó, cô mượn máy sấy của cửa hàng sấy gần một giờ mới xử lý xong bộ lông quý giá của nó. Mễ San là chủ tiệm cửa hàng thú cưng này, cô luôn phục vụ cho Lục Bích Trì nên rất nghi hoặc:
“Ngài là người nhà của Lục tiên sinh sao?”
Sở Từ cười: “Tôi xem như là hàng xóm của anh ấy đi.”
Mễ San nhìn Sở Từ chằm chằm, vẻ mặt bát quái: “Tôi chưa thấy Lục tiên sinh giao Lục Bích Trì cho người khác bao giờ, xem ra Lục tiên sinh rất tin tưởng ngài.”
Sở Từ ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Anh ta chưa bao giờ cho người khác trông Lục Bích Trì hộ sao?”
“Dù sao ngoài thời gian Lục tiên sinh hôn mê thì tôi chưa bao giờ thấy người khác dẫn Lục Bích Trì tới cả.”
Phụ nữ đều thích tám chuyện, Mễ San cảm thấy quan hệ giữa Lục Cảnh Hành và Sở Từ không bình thường, nhưng lại cảm thấy tuổi của Sở Từ còn quá nhỏ nên không có khả năng, cô cười nói:
“Tóm lại Lục tiên sinh là người rất không tồi, tuy rằng trên mạng có rất nhiều tin xấu về anh ấy nhưng tôi vẫn luôn không tin anh ấy là người như vậy.”
“Đúng vậy, một người tốt hay xấu thì những người khác đều có thể cảm nhận được, nếu người đó tốt thì những người khác không thể mạt sát, nếu người đó không tốt thì người khác có nói tốt đến đâu cũng vô dụng.”
“Nói cũng đúng, Lục tiên sinh có hàng xóm tốt như cô thật là may mắn.”
Sở Từ mỉm cười dẫn Lục Bích Trì đi, trước khi đi cô móc ra một lá bùa bình an đưa cho đối phương: “Đúng rồi, đây là bùa bình an, đêm nay cô lái xe cẩn thận nhé.”
Mễ San sửng sốt, không hiểu vì sao Sở Từ lại nói như vậy, lái xe cẩn thận gì đó, thật là không đầu không cuối. Chẳng qua cái bùa bình an này đỏ rực nhìn rất xinh đẹp nên cô vẫn nhận lấy nhét vào túi tiền.
“Cảm ơn cô.”
Ra khỏi tiệm, Sở Từ nhìn Lục Bích Trì nhún vai, cô chủ kia đúng là nghĩ nhiều, Lục Cảnh Hành không thích người khác chăm sủng vật của mình là bình thường, mà anh ta giao Lục Bích Trì cho cô cũng là vì quan hệ của cô và nó tốt mà thôi.
Không có gì đặc biệt.
…………..
Đêm đó Mễ San đóng cửa tiệm lái xe về nhà. Cô lái xe không nhanh, mà trời hôm nay còn trễ, do hơi mệt nên cô còn lái chậm hơn nữa.
Lúc đi qua một cái ngã tư, Mễ San vừa định vượt qua thì một bóng người hiện lên. Mễ San vừa thấy liền kinh hãi.
Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi đẩy xe nôi, thấy xe sắp đụng phải đến nơi cô sợ hãi phanh xe lại, bẻ lái cho xe đâm về phía ven đường, cú va chạm không nhẹ, cô cảm thấy hồn phách mình đều phải bị đâm văng ra ngoài, may mà không có chuyện gì.
Cô ngẩng đầu nhìn lên muốn nhìn về phía giữa đường muốn xem xem người phụ nữ đẩy xe nôi kia có bị sao không nhưng trên đường đen nhánh chỉ có vài chiếc xe thỉnh thoảng chạy ngang, căn bản là không có người nào chứ đừng nói có người phụ nữ nào đẩy xe nôi. Cô bị dọa dựng tóc gáy, sau lưng sởn gai ốc, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát xảy ra tai nạn giao thông. Cảnh sát đến rất nhanh, cô nói cho họ sự tình xảy ra, ai ngờ cảnh sát giao thông xem lại camera thì căn bản không có người phụ nữ đẩy xe nôi nào cả.
Cảnh sát giao thông nhìn cô chằm chằm, cân nhắc nói: “Không lẽ cô bị hoa mắt?”
“Sao mà hoa mắt được chứ?” Mễ San gấp gáp miêu tả: “Tôi thật sự thấy được, người nữ kia rất trẻ, tóc rất dài, cô ấy mặc bộ đồ màu đỏ, đẩy một chiếc xe nôi cũng đỏ nốt, trong xe còn có một đứa bé đang vui đùa ầm ĩ nữa.”
Trời khuya khoắt, cảnh sát giao thông nghe cô miêu tả cũng hoảng sợ.
“Bây giờ đã gần nửa đêm rồi, ai lại đẩy em bé ra ngoài? Cho dù có đẩy thì em bé cũng nên ngủ rồi mới đúng. Có khi nào cô gặp đồ vật gì không sạch sẽ không? Con đường này thật sự đã từng xảy ra tai nạn rất nhiều lần.”
Tuy hắn là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng có vài chuyện thật sự quá tà hồ, ví dụ như đoạn đường này, rõ ràng không có gì đặc biệt, đèn tín hiệu hoạt động bình thường, đường cũng bằng phẳng nhưng gần đây vẫn luôn xảy ra tai nạn nên dạo này ngày nào hắn cũng ở chỗ này để có thể giúp đỡ người bị nạn nhanh chóng.
“Đồ vật không sạch sẽ?”
Mễ San sửng sốt, cả người lạnh run, cô nhịn không được thò tay vào túi tiền móc ra cái bùa bình an màu đỏ.
Cuối cùng sự cố được kết luận là do cô không cẩn thận, sang năm tiền bảo hiểm của cô lại bị tăng lên cho xem, trong đầu cô nghĩ vài chuyện linh tinh, rồi lại không nhịn được nhớ tới lời cô bé kia nói.
Thật là kì quái, làm sao cô ấy biết mình sẽ bị tai nạn xe cộ mà bảo mình lái xe cẩn thận?
Cô không biết là sau xe cô có một nữ quỷ đang ôm một đứa trẻ đang va đập vào cửa xe của cô nhưng một luồng ánh sáng vàng từ ghế điều khiển truyền ra bao phủ toàn bộ xe khiến nữ quỷ không thể tới gần, nữ quỷ tức giận đến âm trầm sắc mặt nhưng chỉ có thể hung hăng nhìn xe của Mễ San với vẻ mặt không cam lòng.