Thành tích thi tháng nhanh chóng ra tới, giờ tự học buổi sáng Hạng Văn Hải cầm một xấp bài thi vào phòng học, trong tay còn có một tờ xếp hạng thành tích. Hắn nhìn qua đám học sinh phía dưới, học sinh cả lớp cũng nín thở chờ đợi, gắt gao nhìn hắn chằm chằm như muốn nhìn ra được dấu vết gì trên gương mặt hắn.
Bỗng nhiên Hạng Văn Hải cười, mọi người cũng nở nụ cười theo.
“Hạng lão sư, lớp chúng ta thi có tốt không nha?”
Hạng Văn Hải đẩy mắt kính, cười nói: “Các trò cảm thấy mình làm bài như thế nào?”
“Không ra sao cả!” Mọi người cùng kêu rên.
“Nếu biết không ra sao cả thì tại sao bình thường không lo học hành? Các trò nói xem, lão sư chủ nhiệm các trò ba năm rồi! Các trò xem thành tích mà các trò thi được đây này! Cũng may, lão sư không trông cậy vào các trò, haizzz, không nói nữa, mặt mũi của chủ nhiệm niên cấp sắp bị các trò đập nát rồi.”
Tính cách của Hạng Văn Hải không tồi, ngày thường có thể nói giỡn cũng có thể nghiêm túc, đám học sinh cũng rất thích hắn, trước mắt bị hắn phê bình cũng có thể tiếp thu, mọi người đều nhìn chằm chằm hắn. Hạng Văn Hải nhìn quét cả lớp rồi mới nhìn về phía Sở Từ, lúc này mới cười:
“Còn may lớp chúng ta có bảo vật trấn lớp Sở Từ, lần này môn ngữ văn Sở Từ thi được 142 điểm, chỉ bị trừ ba điểm viết văn, các môn khác cũng thi rất tốt, càng đáng giá nhắc tới chính là tổng điểm của Sở Từ là cao nhất khối! Nói cách khác, lần này hạng nhất toàn khối là của lớp chúng ta.!”
Nghe thế cả lớp đều sửng sốt, phải biết rằng lớp chọn chính là thành lập ngay khi vừa lên cao nhất, chủ nhiệm của hai lớp cũng không phải người hiền lành, mỗi lần kiểm tra đều phải loại ra một ít học sinh không nằm trong top 100 để thay máu mới cho nên các lão sư khác bình thường đều hận ngứa răng! Nhưng người ta biết cách lừa dối, phụ huynh của những học sinh đều tin cho con mình chuyển đến lớp chọn, cứ như vậy, thành tích của hai lớp chọn càng ngày càng tốt, từ trước đến nay luôn chiếm hết top 100 của khối, hạng nhất lại càng không cần phải nói. Dưới tình huống như vậy mà Sở Từ vẫn có thể đoạt được hạng nhất làm sao mà không khiến người ta vui sướng cơ chứ?
Nghĩ đến việc mấy giáo viên chủ nhiệm lớp chọn luôn xem thường học sinh lớp bình thường, bọn họ liền cảm thấy Sở Từ khiến cho lớp mình rất vẻ vang, là vinh dự chung của cả lớp.
Mọi người vỗ tay kịch liệt, nhiệt tình chúc mừng Sở Từ. Ngu Đường cũng kích động vỗ tay, kiêu ngạo vì có bạn cùng bàn xuất sắc như vậy.
Sở Từ cũng cười, cuối cùng cô cũng được hạng nhất! Sau này có thể nhín chút thời gian ra để vẽ tranh rồi. Lần này Ngu Đường thi không tốt, chỉ được hạng hơn 500 toàn khối, hết tiết các bạn học đều lắc đầu:
“Ngu Đường à, bên cạnh cậu ngồi một vị học bá, đại thần! Sao cậu không dính được tí xíu nào hết vậy? Phải học hỏi Sở Từ đi chứ!”
Ngu Đường nghe vậy liền ai oán nhìn về phía Sở Từ, là người ngồi cùng bàn của học bá áp lực thật là lớn nha! Thi không tốt còn bị người khác hoài nghi chỉ số thông minh không đủ nữa. Nghĩ vậy Ngu Đường liền ôm lấy tay Sở Từ, kích động nói:
“Không biết đâu! Gần đây tớ luôn cảm thấy tâm thần không yên, lúc đi thi cũng luôn thất thần, cậu là Đại sư, cậu nhất định phải giúp tớ tĩnh tâm lại! Nhất định phải giúp tớ thi đậu đại học! Nếu cậu không giúp tớ, tớ có thành quỷ cũng không buông tha cậu đâu!”
“….” Sở Từ cạn lời.
Các bạn học đều cười, mọi người ha ha nói: “Ngu Đường, Sở Từ làm sao có bản lĩnh này cơ chứ? Cậu bị tức thấy ngu chưa?”
“Đúng vậy nha, làm sao có đồ vật nào có thể giúp người khác tĩnh tâm học tập chứ? Nếu có tớ tình nguyện lấy một vạn khối đi mua.”
Lời này khiến Sở Từ sửng sốt, hồi tiểu học cô cũng vẽ rất nhiều bùa Tĩnh tâm cho các bạn học cùng lớp, sau đó phân lớp lại không có ai hỏi cô muốn nên cô cũng không vẽ nữa, chỉ thỉnh thoảng vẽ một ít cho Sở Trạch Vũ mà thôi. Cô quên mất là có thể vẽ một ít bùa tĩnh tâm cho các bạn, dù sao thi đại học cũng rất quan trọng với mọi người.
Nghĩ vậy Sở Từ chớp mắt nói: “Tớ đúng là có biện pháp nha.”
Sau đó, các bạn học trơ mắt nhìn Sở Từ móc ra một vật nhìn như mực đóng dấu, nghe nói là chu sa? Rối sau đó móc ra một loại giấy màu vàng, nghe nói là phù chú? Sau đó Sở Từ tập trung tinh thần vẽ một kí hiệu lên trên tờ giấy, nhìn cứ như là đóng phim cương thi, các bạn học đều cười.
“Sở Từ, cậu còn là học bá nha, sao lại làm mấy chuyện phong kiến mê tín rồi?”
“Đúng vậy, nếu Hạng Văn Hải biết sẽ tức chết mất.”
Sở Từ nghiêm túc nói: “Đây là bùa tĩnh tâm, có thể giúp các cậu tĩnh tâm học tập, các cậu mỗi người lấy một tờ đi.”
“Thật sự xài được sao?”
“Không thể nào đâu? Làm sao có loại đồ vật này được?”
“Bùa này nhìn đẹp quá, tớ lấy một cái đi.”
Thấy chỉ còn có một cái, Ngu Đường nhanh chóng đoạt lấy, cô lau khô tay mới cầm bùa chú đặt trên bàn học, chắp tay bái ba cái mới nói:
“A di đà phật! Thần thi cử hãy phù hộ cho con tĩnh tâm học tập.”
Sở Từ bật cười: “A di đà phật là Phật giáo, Ngu Đường, cậu có tí thường thức nào không vậy?”
Ngu Đường hừ một tiếng, cầm bùa lên liền bắt đầu đọc sách. Cô là một người rất dễ bị phân tâm, cho dù làm chuyện gì đều có hiệu suất rất thấp, trước kia nghe giảng bài liền thích nghĩ đến phim truyền hình, tình tiết truyện tranh, ảo tưởng có thể yêu đương cùng nam chính, lúc làm bài cũng không tập trung, thường xuyên thất thần. Nhưng từ lúc dùng bùa chú, đại não của cô như là bị người khác rửa sạch không có bất luận suy nghĩ gì khác, một lòng muốn học tập, còn nam chính cái gì đều mất mị lực, mãi cho đến hết tiết tự học buổi tối Ngu Đường mới hồi tưởng lại đây, hôm nay cô thế nhưng có thể thanh thản ổn định học tập cả một ngày! Không có bất kì tạp niệm nào! Cứ như phòng học chỉ có mình cô nghe giảng bài, ngay cả Sở Từ nói chuyện cũng không nghe vào!
Cùng ngày, vài người cầm bùa chú đều có biểu hiện như thế, mọi người tập hợp lại cùng nhau mới ý thức được bùa chú này thật sự hữu dụng.
“Các cậu cũng như vậy sao?”
“Tớ cũng vậy!”
“Móa! Sở Từ quá thần nha! Thế nhưng còn có loại đồ vật này, tớ nhất định phải giữ gìn cẩn thận không thể làm mất!”
Các bạn cùng lớp nghe việc này liền ùa lên muốn bùa chú, Sở Từ bật cười nói:
“Hôm nay tớ không mang đủ phù, ngày mai tớ vẽ cho các cậu.”
“Hứa rồi nhé, không được đổi ý đâu!” Tất cả mọi người đều nói.
Đêm đó trên đường về nhà, Sở Từ thấy trạm xe công cộng, bến xe và các biển quảng cáo ngoài trời đều dán quảng cáo của Nhan Thuật, gần đây cô ta rất nổi tiếng, nổi tiếng cả nước. Cùng lúc đó, vết rạn trên mặt cô ta cũng càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức nhìn kĩ, mặt cô ta như một món đồ sứ vỡ vụn, lần đầu Sở Từ nhìn thấy người như vậy, cô luôn cảm thấy Nhan Thuật sắp xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
“Sở Từ, Nhan Thuật thật là đẹp nha! Tớ rất thích cô ấy! Cậu nói tại sao trước kia tớ không phát hiện cô ấy tốt như vậy chứ?”
“Vậy à?” Sở Từ cười cười không nói gì.
………………………….
Cuối tuần, Sở Từ lại đem Lục Bích Trì đi cửa hàng thú cưng, ai ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy Mễ San nằm trên bàn, vành mắt đen thui, cả người đầy âm sát khí, bộ dáng ỉu xìu không sức sống.
Tiệm thú cưng quý tộc này có giá cả rất đắt đỏ, một lần làm đẹp cho chó còn mắc hơn cho người nhưng khách hàng vẫn đông nườm nượp, có rất nhiều phu nhân tiểu thư mang chó mang mèo của mình đến đây làm đẹp. Có nhiều khách như vậy mà Mễ San thân là chủ tiệm lại uể oải nằm dài trên bàn, Sở Từ thấy liền nghi ngờ hỏi: “Cô chủ, cô không khỏe sao?”
Mễ San vừa nghe tiếng nói kia liền sửng sốt, cô kinh ngạc ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy người nữ sinh hôm trước cho cô bùa bình an, Mễ San vui vẻ nói: “Là cô sao?”
Sở Từ cười cười, nụ cười khiến Mễ San thật lâu không hoàn hồn lại được. Tiệm thú cưng cao cấp của cô có rất nhiều minh tinh lui tới, trong đó không thiếu mỹ nữ, mỹ nữ cô thấy nhiều rồi, loại đáng yêu, loại yêu diễm, loại có khí chất, loại thì thuần khiết,…Nhưng cô gái trước mặt lại không thuộc bất kì một loại hình nào, diện mạo của cô cực đẹp nhưng lại không phải đẹp một cách diễm tục, những cô gái bình thường biết mình đẹp thường không tránh khỏi sự kiêu ngạo, nhưng cô gái này lại không để trong lòng, cũng không thèm trang điểm quá mức mà chỉ cột tóc đuôi ngựa, vài sợi tóc rối buông xõa tự nhiên, tuy không cầu kì long trọng nhưng nhờ diện mạo không hoàn mỹ lại khiến người ta cảm thấy kinh diễm, dáng người lại càng không thể bắt bẻ cùng với cặp chân thon dài thẳng tắp, cho dù cùng là nữ nhân như cô cũng không nhịn được xem kĩ vài lần.
Tuy rằng đã gặp qua một lần nhưng Mễ San vẫn nhìn một hồi lâu.
“Cô chủ?” Sở Từ nghi hoặc nhìn cô.
Lúc này Mễ San mới hoàn hồn, cô vội la lên: “Cô Sở, cô còn nhớ lần trước cô cho tôi một cái bùa bình an không? Có phải là cô nhìn ra được tôi gặp chuyện mới đưa đúng không? Cô có biết không, tối hôm đó tôi về nhà liền gặp tai nạn xe cộ, hơn nữa trên đường còn gặp quỷ!”
“Qủy?” Sở Từ mỉm cười: “Mễ tiểu thư, cô nhìn lầm rồi đúng không? Làm gì có quỷ cơ chứ? Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, cô còn nhớ không?”
“Camera không quay lại được cái gì cả!”
“Đúng vậy, đừng nghĩ nhiều, cô chỉ là quá mệt nên bị ảo giác mà thôi.”
Ban đầu Mễ San còn tưởng Sở Từ sẽ tin tưởng mình, ai ngờ Sở Từ lại nhẹ nhàng bâng quơ nói không có quỷ khiến cô bắt đầu hoài nghi bản thân, chẳng lẽ thật là cô bị ảo giác rồi?
Nhưng mà…không thể nào! Cô rõ ràng thấy được, còn suýt nữa lệch tay lái bị đâm chết!
“Tôi thấy được thật, cô phải tin tôi! Hôm đó cô còn cho tôi một lá bùa nữa.”
Sở Từ híp mắt cười: “Tôi chỉ là thấy lá bùa kia rất xinh đẹp mới tiện tay cho cô mà thôi. Bây giờ chỗ nào cũng có camera rồi, nếu như cô nói gặp thì camera đã quay được.”
Mễ San không biết phải nói như thế nào, cô luôn cảm thấy gần đây mình kì kì, cứ như là bị cái gì bám vào người, cả ngày không muốn làm gì, cũng không có tinh thần gì, thỉnh thoảng lại còn muốn giết người, nhưng đôi khi cô lại không có gì khác lạ, cô sợ nói ra Sở Từ sẽ nghi ngờ cô bị tâm thần phân liệt.
Mễ San không nói gì chỉ cúi đầu đi rồi, phía bên kia nụ cười của Sở Từ hoàn toàn không đạt đến đáy mắt, cô đương nhiên nhận ra Mễ San kì quái, nhưng mà bây giờ quỷ cũng không ở trên người cô, sát khí của nó rất nặng rất khó đối phó, nói cho Mễ San mất công cô còn sợ hãi khẩn trương, trước đừng nói thì tốt hơn.
Sở Từ ra cửa đi một vòng quanh xe của Mễ San, xe này có sát khí rất nặng, nếu không nhờ lá bùa cô đưa thì Mễ San đã sớm bị tai nạn, không chết cũng trọng thương.