Nói xong, người khổng lồ mặt kim giáp hóa thành vô số chữ khắc lóe ánh kim rồi biến mất trong không trung.
Tiếp đó Chiến Tranh lãnh chủ bước lên bậc thềm, triệu hồi đại quân Thâm Uyên của ông ta.
Chiến Tranh lãnh chủ khoát lên người một bộ thiết giáp mà đen, mỗi một chiếc giáp bọc của thiết giáp đều khắc một phù văn thần bí khó hiểu.
Trên lưng ông ta còn vác thêm ngũ diện hạo kỳ, lần lượt đại diện cho pháp tắc ngũ hành trong trời đất.
Không chỉ có thân hình to lớn không kém cạnh người khổng lồ mặc kim giáp kia, uy áp thần niệm của ông ta cũng tràn đầy khí thế, thâm sâu khó lường.
So với Ám Ảnh Dạ Ma và Ngục Lôi lãnh chủ, đại quân của Chiến Tranh Thâm Uyên còn đông hơn gấp nhiều lần, quân số tổng cộng là năm trăm vạn, chia làm năm màu tương ứng với ngũ hành thiên địa.
Trong đại quân ngũ sắc này, mỗi một binh đoàn đều có khoảng trăm chiến tướng cấp bộ thiên tôn, còn chiến tướng cấp bộ đạo tổ khoảng vài người.
Đợi họ hoàn tất việc tập kết, Chiến Tranh lãnh chủ hô lên một tiếng, triệu hồi ra bốn phân thân lớn. So với bổn tôn, thì thần niệm uy áp của phân thần rõ ràng đã yếu đi phần nào, nhưng vẫn đạt đến cảnh giới chí cường đạo tổ.
Cuối cùng, Chiến Tranh lãnh chủ đích thân chỉ huy quân đoàn Quý Thủy thẳng tiến phương bắc, bốn phân thân lớn dẫn dắt những quân đoàn ngũ hành khác, năm đại quân tiếp tục vượt qua cổng Thiên Khiển.
Tôi biết, sắp tới địa điểm mà bọn họ sẽ dừng chân là trên bầu trời Quy Khư, cái gọi là công Thiên Khiển là thông đạo vận chuyển chuyên dụng mà Thiên đạo đặc biệt tạo ra cho đại quân Thâm Uyên.
Thấy vậy trong lòng tôi nóng như lửa đốt, cố sức muốn nhanh chóng kết thúc chuyến du hành hư không trong giấc mộng này.
Suy nghĩ mãnh liệt này hình thành trong tiềm thức, khiến linh thức của tôi bắt đầu xuất hiện ra ảo giác, giống hệt như đã rơi vào khoảng thời không hỗn loạn, tiếp đó, ý thức không còn tồn tại nữa, trực tiếp rơi vào trạng thái hôn mê.
Trong bóng tối âm u tôi cũng không biết mình đã ngủ say bao lâu nữa, đến lúc tôi lần nữa tỉnh lại, bỗng nhiên cảm nhận được trong phòng ngủ còn xuất hiện một luồng khí tức thần niệm mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng thân thuộc.
Không phải Khương Tuyết Dương, khí tức thần niệm của Khương Tuyết Dương vĩnh viễn không thể trở nên mạnh mẽ đến mức này.
Cũng không phải Hy Hòa, Phong Chủ, hay A Lê, cảnh giới tu vi của họ vẫn chưa đạt đến bước này.
Tôi muốn mở to hai mắt, nhưng không biết có phải đã ngủ say quá lâu rồi, nên cơ thể vẫn chưa thích ứng được, mí mắt nặng như chì, nhất thời không thể mở mắt ra, cơ thể cũng không cử động được.
Chỉ đành nhắm mắt, lờ mờ cảm thấy người đó đang chạm tay vào mặt tôi.
Đây là đôi bàn tay của phụ nữ, vô cùng mềm mại và ấm áp.
Cô ấy dùng tay chạm nhẹ vào mái tóc của tôi, vuốt nhẹ hàng lông mày nhíu chặt của tôi, rồi từ từ đưa xuống chóp mũi, và dừng lại trên vành môi tôi.
Xúc giác trên vành môi rất nhạy cảm, tôi ngủi thấy mùi thơm thoang thoảng quen thuộc trên đầu ngón tay.
Bóng dáng một người dần dần xuất hiện trong lòng tôi, tuy cơ thể tôi vẫn chưa thể cử động thoải mái được, nhưng khi nhớ tới người đó, khóe miệng tôi bất giác cong lên lộ ra ý cười hạnh phúc.
“Đồ ngốc này, đang cười gì vậy? Mà cười dịu dàng như thế.”
“Anh không biết, lúc em ở Thái Cổ Minh Giới, em đã nhớ anh nhiều đến nhường nào đâu. Chỉ là thật hiếm khi nhìn thấy anh mỉm cười, muốn trách chỉ đành trách anh làm Ma Đạo Tổ Sư, trách nhiệm gánh vác cờ chiêu hồn nặng nề như vậy, người bình thường làm sao chịu đựng được.”
“Tạ Lan, anh có biết không, em đã gặp được chị Thùy Họa rồi. Tuyết Dương có kể với em chuyện chị Thùy Họa niết bàn chín lần, cô ấy nói anh vẫn luôn chờ chị Thùy Họa quay trở về. Nhưng mà, chị ấy thật sự sẽ không quay về nữa đâu.”
“Tử Thần đã quên hết toàn bộ ký ức, anh đừng trách chị ấy, đây là sự lựa chọn duy nhất. Nếu như chị ấy nhớ lại, thì chị ấy vĩnh viễn sẽ không thể trở thành Tử Thần tối cao của Thái Cổ Minh Giới được, cũng không thể tập hợp sức mạnh của Thái Cổ Minh Giới để dẫn binh báo thù Thiên đạo.”
“Tạ Lan, anh hãy sớm tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi, chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau. Em vội vã tới đây, chỉ vì muốn để Thái Cổ Thần Vương quay về Thần giới, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, em sẽ quay trở lại bên ngoài tinh hà cùng chiến đấu với chị Thùy Họa.”
“Nhưng mà, nếu như chúng ta có thể đánh thắng Thiên đạo, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Nói rồi, Kiêm Hà đặt tay lên ngực tôi, dừng lại ở chỗ tim tôi.
Cô ấy từng tận tay khoét ngực tôi ra, để lấy đi tim ma.
“Chỗ này vẫn còn đau sao? Hãy tha thứ cho em vì ngày đó đã khiến anh tổn thương, nhưng mà, em cũng có nỗi khổ của mình. Nếu như em còn lưu luyến điều gì, thì em không thể trở về Ma giới. Muốn chiến thắng Thiên đạo, chỉ dựa vào mỗi sức mạnh của thế giới căn bản là chuyện viễn vong, em bắt buộc phải quay về Thái Cổ Ma Giới, rồi khởi binh tại Ma giới.”
“May mắn thay, sau đó anh đã có được tim Thất Khiếu Linh Lung, không thì sẽ giống như Ma Đạo Tổ Sư ngày trước chỉ có thể làm một đạo tổ không có tim rồi. Nếu như vậy, anh sẽ không thể đáp lại tình yêu của em. Nhưng mà, tình cảm của em dành cho anh mãi mãi sẽ không thay đổi. Bất luận anh có yêu em hay không, em cũng sẽ yêu anh cho đến khi tận cùng của thế giới, để anh hiểu được, ma cũng có tình người.”
Nói xong những lời này, Kiêm Hà nghiêng người về phía tôi, tỉ mỉ hôn nhẹ lên mặt tôi.
Càng hôn càng gợi tình, nhưng thấy tôi vẫn im lặng không đáp lại càng khiến cô ấy đau lòng khôn siết, không nén được dòng lệ lăn dài trên má.
“Tạ Lan, em là đạo lữ của anh Kiêm Hà đây, em đã về nhà rồi, cớ sao anh vẫn không chịu tỉnh lại?”
“Kiêm Hà, cảm ơn em vẫn luôn yêu anh như ngày trước.” Tôi từ từ mở mắt nói.