Vào lúc ngọn lửa cuối cùng trên trán Hi Hòa sắp bị Đế Giang dập tắt, Yến Tháp Thủy Kỳ Lân mang theo ngàn vạn sát khí từ dưới đất lên.
Lãnh địa Hắc Ám của Đế Giang không thể chống lại sự xâm nhập của sức mạnh đại địa, mà bản thân của cô ta trong trận đấu với Hi Hòa cũng đã trọng thương, vì vậy mà không dám tiếp tục phong ấn Hi Hòa, vội vàng phi thân tránh né.
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng chấn động, vang vọng khắp cả vực sâu Đồng Lô.
Đại địa nổ tung, núi kia sụp đổ.
Thủy Kỳ Lân vào lúc Nguyên Phượng chỉ còn một hơi thở tàn liền xuất hiện.
“Yến Tháp, ngươi tới muộn rồi.” Hi Hòa yếu ớt vô cùng, nói.
“Không muộn, chỉ cần ta tới, vĩnh viễn sẽ không muộn.” Yến Tháp nói.
“Thế nhưng sức mạnh hỏa viêm của ta hiện giờ đã bị Đế Giang phong cấm, đã mất đi chúc phúc của ánh sáng rồi, không thể cùng ngươi liên thủ chiến đấu được nữa.”
“Không sao, ta giúp cô phá bỏ phong ấn hắc ám.”
Nghe Yến Tháp nói muốn phá bỏ phong ấn hắc ám, Đế Giang điên cuồng cười to.
“Nói khoác mà không biết ngượng, phong ấn hắc ám của ta, đừng nói ngươi vốn chỉ là một hậu duệ đạo hạnh thấp kém của Thủy Kỳ Lân, ngay cả tổ tiên của ngươi có tới cũng không thể nào phá bỏ.”
“Đế Giang, ngươi không khỏi đánh giá bản thân mình quá cao rồi đó, lúc xảy ra đại kiếp Long Phượng, ngươi và anh trai của ngươi thậm chí còn chưa đắc đạo. Kẻ như ngươi thì hiểu biết bao nhiêu về sức mạnh của Thủy Kỳ Lân cơ chứ?” Yến Tháp cười nhạt.
“Được, ta chống mắt lên nhìn, xem ngươi làm thế nào giúp cô ta giải cấm.”
“Hy vọng ngươi sẽ không hối hận vì đã không ngăn cản ta.”
“Ha ha, chớ nói ngươi với Nguyên Phương vốn đã thương tích đầy mình, cho dù hai kẻ các ngươi có ở trạng thái tốt nhất, ta cũng có thể chiến thắng!”
Yến Tháp lúc trước đã bị thương nặng khi ở m Ty, bởi vì lo lắng cho Ma đạo, không kịp chữa trị cho tốt đã vội vã quay lại Quy Khư.
Vừa nãy dựa vào cơn giận dữ của đại địa khiến Đế Giang kinh sợ mà dừng lại, càng khiến thần hồn bị tổn thương.
Về phần Hi Hòa, thương thế của cô so với Yến Tháp còn nghiêm trọng hơn. Cho dù toàn bộ ấn ký hắc ám được giải, sức chiến đấu cũng giảm đi rất nhiều.
Vô luận là Yến Tháp hay Hi Hòa chiến lực đều kém hơn Đế Giang rất nhiều.
Trận chiến giữa Đế Giang và Hi Hòa vì liên quan đến sự đối lập giữa hai mặt ánh sáng và bóng tối nên trông có vẻ vô cùng nghiêm trọng. Nếu chỉ so sánh thực lực giữa hai bên mà nói, hai người như Hi Hòa cũng không đánh lại Đế Giang.
Sức chiến đấu của Yến Tháp cũng ngang bằng với Hi Hòa, vì vậy Đế Giang mới nói hai người bọn họ dù có bắt tay cũng không phải là đối thủ của cô ta.
“Yến Tháp, người đừng để ý tới ta, ngươi mau đi đi.” Hi Hòa nói.
“Hi Hòa, Đế Giang không biết gì về Thủy Kỳ Lân, lẽ nào ngay cả cô cũng quên đi huyết mạch mạnh nhất của Thủy Kỳ Lân rồi sao?” Yến Tháp hỏi.
“Ta ngủ say ở Quy Khư mãi cho tới khi thức tỉnh sức mạnh căn nguyên, chẳng còn chút ký ức nào về chuyện xảy ra trong thời đại hỗn độn thần thú nữa”.
“Hóa ra là vậy, bây giờ cô nhắm mắt lại, bảo vệ tâm thức của mình. Ta bảo đảm sau khi ấn ký hắc ám được phá bỏ sẽ giúp sức mạnh chiến đấu đỉnh cao của cô quay lại.”
“Ngươi làm như thế nào?”
“Máu của Thủy Kỳ Lân đại diện cho đại địa liệt viêm. Rất lâu trước đây ta vốn đã muốn dùng đại địa liệt viêm giúp cô tu hành, thế nhưng lại lo lắng quá gấp gáp sẽ ảnh hưởng tới lĩnh ngộ của cô đối với thuần quang, giờ chính là lúc để ta trao cho cô cơ duyên niết bàn cuối cùng này.”
Dứt lời, Thủy Kỳ Lân do Yến Tháp hóa thành phá không bay lên.
Nó gầm lên một tiếng cực kỳ giận dữ với Đế Giang từ trên không trung, sau đó miệng hướng về phía Hi Hòa, phun ra tinh huyết từ đầu quả tim.
Máu Thủy Kỳ Lân vừa phun ra liền bốc cháy dữ dội từ trong không trung, giống như một cơn mưa lửa, khi rơi xuống đất liền biến thành một biển lửa.
Tắm mình trong cơn mưa lửa đó, Hi Hòa cuối cùng cũng hiểu được ý của Yến Tháp.
Ánh sáng có bảy đạo thuần quang, trước đây Hi Hòa chỉ cảm ngộ được sáu đạo.
Đạo thứ bảy kia cô làm thế nào cũng không thể cảm ngộ được, mà bây giờ từ trong mưa lửa do máu Thủy Kỳ Lân sở hóa thành Hi Hòa đã lĩnh ngộ được đạo thuần quang đó, được gọi là đại địa liệt viêm.
Ấn ký hắc ám trên người khiến cô ngạt thở, vào lúc cơn mưa lửa tràn vào thân thể, dường như mọi lỗ chân lông trên người cô đều được mở ra.
Hi Hòa nhắm chặt mắt, cảm giác được ấn ký hắc ám trên người mình từng chút một tan vỡ, khóe mắt tràn ra giọt lệ đỏ thẫm.
Cô biết rõ, cơn mưa lửa này là do tinh huyết từ đầu quả tim của Yến Tháp sở hóa thành, là sức mạnh gốc rễ của huyết mạch Thủy Kỳ Lân.
Hiện giờ Yến Tháp đang dốc sức trút ra huyết mạch của mình, hành động này chẳng khác nào thiêu đốt thần hồn tự mình chặt đứt sinh cơ.
Quả nhiên, khi cơn mưa lửa rơi xuống, khí tức thần niệm của Yến Tháp cũng nhanh chóng suy yếu.
Khi giọt mưa lửa cuối cùng rơi xuống, thân thể thần thú khổng lồ của Yến Tháp cũng từ trên trời rớt xuống.