Sinh cơ cạn kiệt, thần hồn khô cằn, Yến Tháp đã dùng sức mạnh ý chí cuối cùng của mình để hóa thành một đỉnh núi, nộ khí ngút trời gầm lên,
Ma đạo mất đi một vị danh tướng tên gọi Yến Tháp, mà Quy Khư lại nhiều thêm một vách đá Kỳ Lân.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau này, Yến Tháp lặng lẽ đứng tại vực sâu Đồng Lô.
Vách đá Kỳ Lân mặc dù không cao sừng sững, thế nhưng trong lòng Ma đạo đệ tử nó còn cao lớn và linh thiêng hơn nhiều so với núi Bất Châu hùng vĩ nhất nơi đây.
Yến Tháp vội vã từ m Ty tới, lại vội vã tự chặt đứt sinh cơ của mình chỉ để trao cho Hi Hòa một cơn mưa lửa, tặng cô ấy cơ duyên trân quý nhất trong cuộc đời.
Quyết định này của chàng không ai hay biết, Khương Tuyết Dương cũng không thể đoán được, đợi tới khi cô tỉnh lại, thanh kiếm nhỏ tượng trưng cho Yến Tháp đã âm thầm vỡ vụn.
Khi đó tôi vẫn còn đang chiến đấu với Chiến Tranh Lãnh Chủ ở thiên ma ngoại vực Quy Khư, đến nỗi ngay cả cờ Chiêu Hồn cũng không nhắn nhủ với tôi một tiếng.
Hi Hòa nhận được cơn mưa rửa tội, ấn ký hắc ám toàn thân đều được xóa sạch.
Lúc này đây, liệt viêm màu vàng trên mình Hi Hòa lại bừng bừng thiêu đốt, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên thành một biển lửa, dung hợp với đại địa liệt viêm do huyết Kỳ Lân của Yến Tháp sở hóa thành.
Biển lửa mới này rừng rực cháy, tỏa ra sức mạnh vô cùng đáng sợ của ánh sáng liệt viêm.
Tự thủa hồng mang sơ khai, Tổ Long – Nguyên Phượng – Thủy Kỳ Lân đã hòa hợp với khí tiên thiên ngũ hành, cùng nhau thái nghén mà sinh.
Trong thời kỳ đại kiếp Long – Phượng, ba tộc hỗn chiến với nhau, xé rách bầu trời, phá hủy địa mạch khiến cho nước biển chảy ngược, vạn tộc tử thương vô số.
Trong ba tộc, Tổ Long là kẻ mạnh nhất, vì vậy Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân đã bắt tay nhau chiến đấu với Tổ Long.
Trong trận chiến cuối cùng, bởi vì thủ lĩnh của Tổ Long có chiến lực quá cường đại, thủ lĩnh Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân dù liên thủ cũng không cách nào đánh bại ông ta, hai người trúng thương vô cùng nghiêm trọng.
Cuối cùng, thủ lĩnh Nguyên Phượng đã nói với thủ lĩnh của Thủy Kỳ Lân rằng: Cho ta mượn một đạo ánh sáng, ta có thể đánh bại Tổ Long.
Thủ lĩnh Thủy Kỳ Lân bèn hỏi: Ta làm gì có ánh sáng nào?
Thủ Lĩnh Nguyên Phượng trả lời: Ngươi có, trong số bảy đạo thuần quang, có một đạo gọi là đại địa liệt viêm, được giấu trong máu của kỳ lân.
Vì vậy, thủ lĩnh Thủy Kỳ Lân đã đem huyết kỳ lân hóa thành một cơn mưa lửa tặng cho Nguyên Phượng Tổ Sư, mà Nguyên Phượng Tổ Sư đã dựa vào sức mạnh ánh sáng hoàn chỉnh này hóa thành ngọn liệt viêm có sức mạnh vô song cùng đồng quy vô tận với thủ lĩnh Tổ Long.
Trận chiến cuối cùng này được gọi là đại kiếp Long – Phượng.
Thế nhân chỉ nhìn thấy rồng phượng mà không biết rằng, nếu như không có sự hy sinh của Thủy Kỳ Lân, Nguyên Phượng chẳng thể nào sống mái sinh tử cùng với Tổ Long.
Không một ai có thể ngờ rằng, ngàn vạn năm sau, Thủy Kỳ Lân lại một lần nữa sát cánh chiến đấu cùng với Nguyên Phượng, chỉ là kẻ thủ lần này không phải Tổ Long, mà là Đế Giang.
Đối mặt với kẻ địch mạch, Hi Hòa chẳng có thời gian để bi thương khóc than cho Yến Tháp, thậm chí còn không liếc nhìn vách đá Kỳ Lân do Yến Tháp hóa thành lấy một lần, ngay lập tức biến thành quả trứng Nguyên Phượng.
Yến Tháp nói muốn tặng cô cơ duyên cuối cùng, tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là không phụ tấm lòng chàng.
Quả trứng Nguyên Phượng tăng tốc xoay tròn, không ngừng nuốt chửng ánh sáng liệt viêm từ trong biển lửa, thai nghén một uy áp thần niệm vô cùng cường đại.
Đế Giang trên không trung, từ ánh mắt thờ ơ ban đầu cho đến giễu cợt khi thấy Yến Tháp tự mình chặt đứt sinh cơ thiêu đốt thần hồn, giờ đây nhìn thấy quả trứng Nguyên Phượng đang điên cường xoay vòng nuốt chửng ánh sáng liệt viêm, cuối cùng cũng để lộ ra một tia hoảng loạn.
Cô ta nhận ra bản thân có lẽ đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn, hơn nữa còn là một sai lầm không thể sửa chữa.
Đế Giang tiếp tục hóa thành Kim Ô, tính toán muốn lao vào trong biển lửa nhằm phá hoại Nguyên Phượng niết bàn.
Thế nhưng sức mạnh bóng tối của cô ta hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới khả năng hấp thụ ánh sáng liệt viêm của quả trứng Nguyên Phượng. Đế Giang muốn dùng móng vuốt khổng lồ của mình để phá hủy trứng, thế nhưng vừa chạm vào đã bị nhiệt độ trên vỏ trứng thiêu cho trọng thương.
Cô ta không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả trứng Nguyên Phượng không ngừng hấp thu ánh sáng.
Trong lòng Đế Giang càng lúc càng sợ hãi, mỗi một giây chờ đợi đều giống như cực hình. Cô ta vốn muốn chạy trốn, thế nhưng tim lại âm thầm nuôi một tia may mắn.
Cô ta muốn nhìn xem đến cuối cùng Hi Hòa sẽ trải qua biến hóa như thế nào, quan trọng nhất là, cô ta không tin Hi Hòa có thể trục xuất lãnh địa hắc ám của mình.
Trước bóng đêm tối đen nghìn nghịt, không một tia sáng nào có thể lọt qua.
Sau khi tia sáng liệt viêm cuối cùng bị nuốt chửng, quả trứng Nguyên Phượng cũng chầm chậm dừng lại.
Trái tim ngàn năm trơ trơ của Đế Giang bắt đầu đập kịch liệt, hơi thở cũng càng lúc càng trở nên dồn dập.
Người sốt ruột không chỉ có mình Đế Giang, còn có đại quân thiên ma ngoại vực đang đứng chờ trên không trung tại quảng trường giới môn.
Bọn chúng tuy rằng không biết trong vực sân Đồng Lô rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, thế nhưng sự tĩnh lặng của quả trứng Nguyên Phượng đã mang đến cho chúng mối đe dọa tử vong trước nay chưa từng có.
Ở nơi xa xăm trên trời cao, Nữ Oa cau mày.
Cái chết của Yến Tháp khiến bà ta vô cùng phấn khích, thế nhưng, Đế Giang trì hoãn giết Hi Hòa lại khiến trong lòng bà ta nảy sinh mấy phần bất an.
Trong lúc trái tim nghi ngờ không yên, bà ta bỗng nhớ lại truyền thuyết liên quan tới Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân.
Lòng bà ta lập tức chùng xuống.