Có lẽ đến lúc đó Mộ Dung Nguyên Duệ cũng đã trở thành Thái Cổ Thần Vương, tôi còn có thể thỉnh thoảng đến thăm Thái Cổ Thần giới, uống rượu trò chuyện với Mộ Dung.
Tiếc rằng tất cả những điều này cũng chỉ là những ước muốn đẹp đẽ trong lòng tôi, muốn biến chúng thành hiện thực, còn không biết một chặng đường dài bao nhiêu để đi, có lẽ cũng sẽ không bao giờ đợi được ngày điều ước thành hiện thực.
Ngoài Nữ Đế ra, tôi còn nhìn thấy một số gương mặt quen thuộc, bao gồm Đạo Đức Thiên Tôn, Tạ Lưu Vân cùng Dao Trì Cung chủ.
Vì để giúp Nhân đạo giành chiến thắng trong trận phong thần, Đạo Đức Thiên Tôn đã cống hiến cả cuộc đời mình cho Nhân đạo, tuy là chiến tích giết chóc không nhiều, tuổi thọ gần như đã hết, bổn tôn cũng không thể tham gia và cuộc chiến Nhân, Tiên hai đạo.
Tôi có thể tưởng tượng rằng ông ta sẽ đến đây để chứng kiến màn giết chóc của tôi, nhưng tôi không ngờ rằng Tạ Lưu Vân cũng sẽ xuất hiện ở đây, ông ta nên theo Lữ Thuần Dương để tấn công Côn Lôn mới phải.
Sau đó tôi mới hiểu rằng, vì đây là kiếp nạn sinh tử của tôi nên Tạ Lưu Vân chắc chắn sẽ đến.
Nếu không phải vì ông ta, thì ngày hôm nay tôi cũng không như vậy, nói cách khác, chính là đích thân ông ta đưa tôi đi vào con đường trở thành Ma Đạo Tổ Sư.
Về phần Dao Trì Cung chủ, cô ấy tới đây là đại diện Mộ Dung Nguyên Duệ.
Có thể thấy vẻ mặt của cô ấy tràn đầy lo lắng và băn khoăn, cô ấy đang lo lắng về nguy cơ ở Côn Lôn cùng sự sống chết của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Nữ Đế, Đạo Đức Thiên Tôn, Tạ Lưu Vân, Dao Trì Cung chủ đều đứng nằm rải rác ở rìa Vực Trả Hồn, bọn họ đều là người ngoài cuộc, ngay cả Nữ Oa và Châu Khất cũng là người ngoài cuộc, điều này khiến tôi rất tò mò, nhân vật chính ngày hôm nay là ai.
Thân phận đứa con của vận mệnh của tôi đã được xác nhận, không còn nghi ngờ gì nữa, Thiên đạo lại coi tôi như một cái gai trong mắt.
Mà sát cục trên Vực Trả Hồn là cơ hội duy nhất để ông ta giết tôi trước khi thoát thân khỏi nhân quả, vậy nên sát cục này sẽ không đơn giản.
Ma Đạo Tổ Sư là sự khởi đầu, còn tôi là sự kết thúc. Nếu muốn câu nói này ứng nghiệm theo Thiên đạo, thì cách tốt nhất chính là giết chết tôi ở Vực Trả Hồn.
Chỉ cần tôi chết đi, trên thế giới sẽ không bao giờ có Ma Đạo Tổ Sư mới nữa, cũng sẽ không có một đứa con của vận mệnh nào xuất hiện nữa.
Không chỉ Ma đạo diệt vong, mà cả tam giới Thái Cổ Thần Ma cũng sẽ diệt vong. Khi đó, Nhân gian sẽ trở thành một Nhân gian lạnh lùng, vô tình.
Châu Khất nhìn tôi với ánh mắt đầy rẫy sát khí, không chút che giấu, nhưng ánh mắt của Nữ Oa lại vô cùng thâm sâu.
Chẳng những không có sát cơ mà còn có chút tán thưởng.
"Tạ Lan, hóa ra ngươi đã thành công luyện ra chiến thể bất diệt rồi, rất mừng cho ngươi." Nữ Oa mỉm cười nói với tôi.
"Nữ Oa, ta không ngờ hôm nay ngươi sẽ không tham chiến." Tôi nói.
"Ta đương nhiên sẽ không rồi, đối thủ hôm nay của ngươi chỉ có một, trước mặt hắn, tất cả bọn ta đều sẽ trở thành vật làm nền mà thôi."
“Hắn là ai?” Tôi hỏi.
"Ma Đạo Tổ Sư, hắn cũng giống như ngươi vậy, cũng là đứa con của vận mệnh, chỉ là, hắn là đứa trẻ bị vận mệnh vứt bỏ mà thôi." Sứ giả chiến tranh đáp.
Khi sứ giả chiến tranh nói điều này, tôi lại càng tò mò hơn, bởi vì tôi chưa bao giờ được biết rằng trước đây đã từng có một đứa trẻ của vận mệnh khác.
“Rốt cuộc hắn là ai?” Tôi quay lại nhìn sứ giả chiến tranh hỏi.
"Đừng lo lắng, hắn đang hấp thu lượng oán hồn vô tận trong sông Vong Xuyên, chờ khi hắn hấp thu hết hồn năng trong sông Vong Xuyên, thì sẽ tới đây quyết chiến với ngươi. Nếu ngươi đánh bại hắn, ngươi có thể có được một sự tự do, trước khi Thiên đạo thoát thân khỏi nhân quả, sẽ không giáng sát kiếp cho ngươi nữa.”
Tôi không thể ở lại Quy Khư vì bất kỳ lúc nào Thiên đạo cũng có thể giáng sát kiếp lên người tôi, sợ rằng sẽ liên lụy đến đệ tử Ma đạo ở Quy Khư.
Đó là lý do tại sao tôi tàn nhẫn vứt bỏ đống bừa bộn ở Quy Khư và giao hết cho Khương Tuyết Dương. Trước khi rời đi, tôi thậm chí còn không thèm ngó ngàng gì đến Kỳ Lân Nhai ở núi Tổ Long.
Nếu ngày hôm nay tôi sống sót, tôi có thể tiếp tục về Quy Khư làm Ma Đạo Tổ Sư, chờ đợi sự trở lại của tam giới Thái Cổ Thần Ma ngoài thiên hà, cuối cùng có một trận chiến quyết định với Thiên đạo ở cổ địa Tinh Hà.
Tôi đã chờ đợi rất lâu rồi dần dần tôi cảm thấy hơi cáu kỉnh.
Đây là một điềm xấu, bởi vì tôi có một trái tim Thất Khiếu Linh Lung, đáng lẽ không nên đánh mất chủ tâm của mình mới đúng, không nên vì chờ đợi mà bị loạn tâm tình.
Nhưng cũng không thể giải thích được tại sao, lòng tôi lại cực kỳ khó chịu.
Nói cách khác, tôi sợ hãi và tôi cáu kỉnh vì sợ hãi.
“Ta phải đợi bao lâu?” Tôi hỏi lại lần nữa.
"Ta đã đến đây rồi."
Sau những lời này, tôi nhận thấy một áp lực thần niệm cực kỳ to lớn và nặng nề đang đè lên người tôi.
Chưa kịp hiện thân, đã mang đến sự hủy diệt và sát ý áp đảo cả Vực Trả Hồn.
Ngay cả Cửu U Nữ Đế vốn luôn cực kỳ bình tĩnh cũng phải thay đổi sắc mặt.