Phục Hy, vị thần sáng lập nên thế gian.
Là cha của chúng thần Thượng Cổ, sau khi Phục Hy xuất hiện, mới có thần ngũ hành Thượng Cổ.
Là con của vận mệnh, trước khi Thiên đạo phát hiện ra nhân gian, ông ta đã được chuyển đến nhân gian rồi.
Sau khi ba con thần thú hỗn độn mở rộng bờ cõi tạo ra nhân gian, Phục Hy là thần minh đầu tiên chứng đạo.
Đạo tàng của hậu thế, Phục Hy được liệt vào hàng ngũ đạo tam hoàng, tôn xưng là thần tạo hóa, là tổ sư sáng lập ra nền văn minh nhân loại.
Trong dân gian, có vô vàng truyền thuyết thần thoại về Phục Hy.
Mà bất kể câu chuyện nào, Thái Hạo Phục Hy Đại Đế đều là phụ thần đứng trên vạn người, là vì thần sáng tạo ra thế gian này.
Tám món bảo bối của Phục Hy, mỗi món đều là thần binh đều báu vật rạng danh vạn cổ.
Đắc Kiều công chúa chỉ dựa vào một cây thương Huyền Thiên, đã từ cảnh giới đạo tổ tấn thăng chí cường đạo tổ.
Phục Hy không chỉ có sức mạnh thần thông vô cùng lợi hại, thân phận là đứa con của vận mệnh, ông ta còn sáng tạo ra Hà Đồ Lạc Thư, Tiên Thiên Bát Quái, rồi dùng nó để suy đoán huyền cơ trong vận mệnh.
Không nói đến chiến lực, chỉ nói đến pháp tắc vận mệnh, Thiên đạo đã không thể sánh bằng Phục Hy.
Lúc Thiên đạo sắp đổ bộ đến nhân gian, vận mệnh từng đặt nhiều hy vọng lên người Phục Hy, mong muốn ông ta có thể khống chế Thiên đạo, không để Thiên đạo nắm giữ tam giới nhân gian.
Nhưng Phục Hy nhận được điềm báo trước từ vận mệnh, biết bản thân không đủ sức đánh bại Thiên đạo. Vậy nên, ông ta không đối địch với Thiên đạo như theo chỉ thị của vận mệnh, từ đó ông ta bị vận mệnh từ bỏ.
Tuy đã bị vận mệnh vứt bỏ, nhưng Phục Hy cũng không đem bí mật của vận mệnh dâng cho Thiên đạo.
Vậy nên, lúc bấy giờ của Phục Hy rơi vào hoàn cảnh khá ngặt nghèo. Vừa bị vận mệnh vứt bỏ, vừa không vừa mắt Thiên đạo.
Cuối cùng vì nguyên thọ cạn kiệt, mà băng hà ở thời đại Thượng Cổ.
Sau khi Phục Hy qua đời, Nữ Oa tiếp quản Yêu tộc, nhất thống nhân gian. Một thời gian sau Nhân tộc được sinh ra, thần ngũ hành xuất thế.
Cho dù Phục Hy không được sinh ra từ Nhân tộc, nhưng Nhân tộc vẫn thờ phụng ông ta là người đứng đầu tam hoàng nhân tộc. Bời vì ông ta đã để lại cho nhân gian một lượng kiến thức khổng lồ, dạy cho Nhân tộc và Yêu Tộc cách chiến đấu với tự nhiên, nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Đồng thời, thần ngũ hành cũng được xưng làm thần tạo thế.
Cho dù là Thủy Thần Cung Công có ngang ngược hống hách, khi đối diện với thần tích của Phục Hy cũng không dám hành động thô lỗ bất kính.
Phục Hy đại đế không chỉ là ánh sáng chiếu rọi vạn cổ nhân gian, uy danh của ông ta cũng được truyền xa khắp vũ trụ.
Tổ tiên Viễn Cổ cũng từng muốn chinh phục nhân gian, đã phái hai vị đại trưởng lão Hồng Vân và Minh Hà đến tìm hiểu tình hình ở nhân gian. Sau khi hai người họ tận mắt chứng kiến thần uy của Phục Hy đại đế, đã từ bỏ kế hoạch chinh phục nhân gian rồi xin bái Phục Hy làm thầy.
So với Phục Hy, thì sức ảnh hưởng của Nữ Oa rõ ràng còn kém xa.
Bởi vì từ đầu đến cuối Nữ Oa đều là tín đồ trung thành của Thiên đạo, Thiên đạo bất nhân, bà ta liền hỗ trợ Thiên đạo tạo ra thảm họa thiên tai giáng xuống nhân gian.
Sau khi tam đạo tái xuất, địa vị của Nữ Oa càng tụt dốc không phanh.
Mặc kệ có là Ma đạo, Nhân đạo, hay Tiên đạo, đều rất lạnh nhạt với Nữ Oa, chưa từng có mối giao tình nào với cung Oa Hoàng.
Nhìn bóng lưng của vị được ca tụng trong truyền thuyết, tâm trạng tôi lúc này vô cùng phức tạp.
Tuy Ma Đạo Tổ Sư tung hoành khắp chốn ở tam giới, nhưng danh tiếng và sức ảnh hưởng ông ấy đối với hậu thế, không thể sánh ngang với Phục Hy.
Không chỉ mỗi tôi bất ngờ khi thấy người đến quyết đấu với tôi là ông ta, kể cả Nữ Đế, Đạo Đức thiên tôn, Tạ Lưu Vân cũng ngạc nhiên không kém.
Phản ứng của Tạ Lưu Vân là kích động nhất, bởi vì phương pháp dùng kiếm Lục Nhiệm m Dương dò xét thiên cơ, thật ra được sinh ra từ Tiên Thiên Bát Quái, xét ở điểm này, Phục Hy có thể được xem là sư tổ của ông ta.
Cửu U Nữ Đế nhặt một cánh hoa lên, để mặc những cánh hoa khác đỏ ửng cả nền đất.
Sau đó, tôi nghe thấy thần niệm của truyền âm đến.
“Phục Hy sớm đã chết rồi, trước mặt cậu là linh thể của ông ta, nhưng mà, sau khi hấp thụ hồn năng dồi dào trong lòng sông Vong Xuyên, không hề thua kém chiến thể bất diệt của cậu đâu.”
Sông Vong Xuyên, đã tồn tại trước khi Hậu Thổ Nương Nương hóa thân thành lục đạo luân hồi.
Suốt ngàn năm dài đằng đẵng, không biết sông Vong Xuyên đã chứa bao nhiêu oán hồn, cũng không biết có bao nhiêu oán hồn đã hóa thành hồn năng.
Nghe đồn rằng, vực sông Vong Xuyên, một nửa là nước hoàng tuyền một nửa là hồn năng.
May mắn là, ba ngàn năm trước Phá Quân thiên tôn đã từng chém đứt sông Vong Xuyên một lần, tổn thất hơn bảy phần hồn năng
Nếu không thì, lỡ như âm hồn của Phục Hy hấp thụ hết toàn bộ lượng hồn năng đó, thì thân xác của ông ta còn đáng sợ hơn Thùy Họa sau khi đã niết bàn chín lần.
Được Nữ Đế nhắc nhở, tôi càng rầu rĩ hơn. Nếu như Phục Hy chỉ là một ảnh linh hồn, thì mặc kệ ông ta dùng thủ đoạn gì, tôi đều có thể xử lý dễ dàng bằng kiếm Thái Cổ, bởi vì thần hồn khá yếu ớt.
Đáng tiếc, linh thể của Phục Hy rất cường tráng, mạnh đến mới chiến thể bất diệt của tôi cũng không sánh bằng.