Đây quả thật là một trận chiến khá khó khăn, chẳng trách lòng tôi mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Chưa nói đến sức mạnh chiến đấu của Phục Hy, tám món bảo bối do chính ông ta thi triển, mỗi một món đều có uy lực khiến trời long đất lở. Đến tận ngày hôm nay, tôi không chắc Phục Hy còn bao nhiêu món pháp bảo nữa, tôi biết Nữ Oa đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho ngày hôm nay.
Trong tám món bảo vật của Phục Hy, tranh Long Hà, sách Quân Lạc bị hủy ở dưới thành hoang mạc Long Môn.
Cỏ Thanh Phệ đã thiêu hủy sau khi Phục Hy chết, bình luyện yêu bị phá hủy ở núi Bất Chu, bộ sách Trường Sinh bị Hậu Thổ Nương Nương luyện hóa thành bộ Sinh Tử.
Thương Huyền Thiên đã rơi vào tay Đắc Kiều công chúa thuộc phía Tiên đạo.
Tính đi tính lại, thì tám món bảo vật Phục Hy chỉ còn sót lại đàn Phượng Hoàng và Bát Quái Lục chưa xuất hiện.
Lúc tôi vừa mới tới đây, đã nhìn thấy Nữ Oa mỉm cười chạy đến trước mặt Phục Hy, dâng lên hai món pháp bảo, chính là đàn Phượng Hoàng và cuộn Bát Quái.
“Ca, vì ngày hôm nay muội đã tốn rất nhiều năm để chuẩn bị hết mọi thứ cho huynh.” Nữ Oa nói.
“Đợi ta giết chết Ma Đạo Tổ Sư đoạt lấy thân xác của cậu ta, liền có thể mãi mãi ở bên cạnh muội rồi.” Phục Hy nối.
Sau khi Phục Hy xuất hiện, vẫn luôn quay lưng về phía tôi, khiến tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng. Thế nhưng nghe lời vừa rồi của ông ta, tôi mới nhận ra giọng điệu của ông ta lại dịu dàng đến vậy.
Đáng tiếc, trước kia sự dịu dàng của ông ta đều dành cho nhân gian, vì muốn tạo phúc cho chúng sinh, mới sáng chế tạo ra tám món bảo vật Phục Hy, nhưng bây giờ lại chỉ dành hết cho một mình Nữ Oa.
Thậm chí vì Nữ Oa, ông ta có thể chấp nhận làm một con chó săn cho Thiên đạo.
Thời gian đủ sức thay đổi mọi thứ, ý chí kiên định của Phục Hy đại đế cũng không chịu đựng nỗi cô đơn lạnh lẽo.
Người chấp nhận bị lãng quên, cam tâm tình nguyện từ biệt với người sống chỉ có mỗi Thái Cổ Minh Giới Tử Thần.
Nhìn thấy Phục Hy, tôi cuối cùng hiểu lý do vì sao Thùy Họa lại chọn cách quên đi tất cả, và cũng hiểu cô ấy thật sự sẽ không quay về bên cạnh tôi nữa.
Phục Hy niệm chú ngữ, cuộn Bát Quái biến thành một chiến giáp phục lục bát quái màu đen, đàn Phượng Hoàng lại biến thành một chiếc rìu có hình thù kỳ lạ.
Trong thần thoại dân gian, cũng có truyền thuyết kể về việc Phục Hy khai thiên lập địa.
Nói Phục Hy một tay cầm cây rìu khổng lồ, chẻ hỗn độn làm đôi.
Lúc này nhìn thấy chiếc rìu mà đàn Phượng Hoàng hóa thành, tôi mới biết, có vài truyền thuyết không phải là không có căn cứ.
Vũ khí lợi hại nhất của Phục Hy không phải thương Huyền Thiên, là rìu Phượng Hoàng.
Pháp bảo hộ thân kiên cố nhất không phải sách Lạc Quân, mà là chiến giáp phục lục bát quái.
Sau khi mặc giáp xong xuôi, khí thế tỏa ra trên người Phục Hy bỗng nhiên thay đổi.
Tuy nhìn vẫn là linh thể người phàm, nhưng lại khiến tôi cảm thấy mình sắp đối đầu với một vị cao nhân thần thánh còn lợi hại hơn sứ giả Chiến Tranh.
Không hổ danh là đứa con của vận mệnh ngày trước, không hổ danh là người từng được chọn làm đối thủ của Thiên đạo.
Phục Hy không gấp gáp xoay người chiến đấu với tôi, ánh mắt ông ta vẫn dừng lại trên người Nữ Oa, nắm chặt lấy tay Nữ Oa.
Thật ra thì, từ lúc xuất hiện đến giờ, ánh mắt ông ta chưa từng rời khỏi người Nữ Oa.
“Tạ Lan, ta thật sự không ngờ, có một ngày cậu lại chết trong tay ông ta.” Tạ Lưu Vân thở dài nói.
“Ông cũng cảm thấy tôi không có chút cơ hội giành chiến thắng nào sao?” Tôi hỏi.
“Tuy rằng ta không biết trình độ kiếm Thái Cổ của cậu đã đến mức nào rồi, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều.”
“Chuyện gì vậy?”
“Thanh Côn Lôn Tuyết trong tay cậu, tuyệt đối không thể chém đứt chiến giáp phục lục bát quái trên người Phục Hy đại đế đâu.”
Nếu tôi muốn đánh với Phục Hy, nhất định phải đánh cận chiến.
Bởi vì vực Trả Hồn cũng là một phần của lục đạo luân hồi, không thể phá hủy nó.
Dưới tình hình này, thì tôi vừa không thể mở kiếm vực thái cổ, cũng không thể triệu hồi kiếm hải hỗn độn. Giống như tôi, Phục Hy cũng không sẽ không sử dụng sức mạnh lĩnh vực, càng sẽ không sử dụng thủ đoạn thần thông cấp độ hủy diệt trời đất.
Nhìn có vẻ không công bằng, nhưng thật ra đối với tôi đã rất công bằng rồi.
Thái Cổ Kiếm Vực tuy mạnh, nhưng Phục Hy có bí mật của thần tạo thế, thần vực tạo thế của ông ta, tuyệt đối sẽ không yếu hơn kiếm vực thái cổ của tôi.
Chỉ còn cách đánh cận chiến, tôi mới có cơ hội, bởi vì tấn công cận chiến của Thái Cổ Tam Kiếm, sẽ kích hoạt sức mạnh của Thái Cổ Tam Kiếm.
Kiếm Côn Lôn Tuyết được ngưng tụ từ kiếm thai, hấp thụ khí tức Tiên Thiên Canh Kiêm của Thuần Quân biến thành thực thể, nếu như đến cả Côn Lôn Tuyết cũng không thể chém đứt chiến giáp bát quái phục lục trên người Phục Hy, vậy thì trận chiến này tôi thua chắc rồi.
Diễn sinh thần thông của kiếm khí tuy lợi hại, nhưng sức phòng thủ của chiến giáp phục lục bát quái càng lợi hại hơn, chiến giáp không vỡ, thì tôi không thể gây đánh trọng thương hồn thể của Phục Hy.
“Ma Đạo Tổ Sư, đã đến lúc rồi.” Phục Hy xoay người, nhìn tôi rồi lạnh lùng nói.
Tôi cầm kiếm tiến thẳng đến chỗ Phục Hy.