Lúc tôi nhấc kiếm đi về phía Phục Hy, tâm trạng vốn thấp thỏm lo lâu, bỗng dưng bình tĩnh trở lại.
Linh hồn bùng cháy dữ dội, trong lòng đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Bởi vì tôi biết, bây giờ muốn trốn tránh đã là chuyện không thể, còn đối diện với nó không nhất thiết là chuyện khó khăn.
Tuy rằng chưa chắc có cơ hội được sinh ra lần nữa, nhưng mà, chỉ cần không bỏ buộc, thì tất nhiên sẽ có hy vọng.
Năm đó Cửu Long cũng chỉ vì muốn tìm kiếm một hy vọng sống mong manh, mới âm thầm kéo quan tài theo đường sông Hoàng Hà.
Lúc sắp bắt đầu trận quyết đấu giữ tôi và Phục Hy, thì Nữ Đế bất thình lình đứng dậy.
Cô ấy vừa đứng dậy, thì đã khiến mọi người xung quanh tập trung sự chú ý lên người cô ấy.
Vực Trả Hồn là một phần của lục đạo luân hồi, Nữ Đế là chủ nhân của lục đạo luân hồi.
Người mời Ma Đạo Tổ Sư bước vào trận ác chiến, thì hôm nay người chứng kiến trận ác chiến của tôi cũng là cô ấy.
“Nữ Đế, có lời gì muốn nói sao?” Sắc mặt của sứ giả Chiến Tranh lộ ra vẻ khiêu khích.
“Cuộc chiến của Ma Đạo Tổ Sư, Cô chắc chắn phải nhúng tay vào. Ba ngàn năm trước Ma Đạo Tổ Sư chết tại vực Trả Hồn, nhân quả mà Cô nợ ông ấy đến nay vẫn chưa trả hết, bây giờ Tạ Lan gặp nguy hiểm, Cô muốn giải quyết hết tất cả ngay tại đây.” Nữ Đế
“Không biết Nữ Đế muốn kết thúc như thế nào đây?” Sứ giả Chiến Tranh hỏi.
“Ma Đạo Tổ Sư, đưa kiếm của cậu cho tôi đi.” Nữ Đế không trả lời ông ta, mà quay đầu sang tôi nói.
Tôi không chần chừ gì hết ngay lập tức đưa kiếm Côn Lôn Tuyết cho Nữ Đế.
Nữ Đế đón lấy kiếm, rồi giơ đôi tay ngọc ngà trắng như ngọc lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt kiếm.
Sau đó, trên kiếm bỗng hiện đầy hoa văn kỳ lạ.
“Cô chỉ có thể giúp đến đây thôi, nếu như cậu chết đi, Cô sẽ đợi cậu ở lục đạo luân hồi.” Nữ Đế nói.
“Cảm ơn Nữ Đế bệ hạ.
Đóa hoa trên kiếm Côn Lôn Tuyết, không hề mài kiếm của tôi trở nên sắc bén hơn.
Điểm này, tất cả những người có mặt ở đây đều nhận ra được.
Vì thế không có ai dị nghị, bởi vì cô ấy cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả trận đấu.
Nhưng tôi biết, Nữ Đế đang dùng cách mà chỉ có hai người chúng tôi biết, nhằm bảo vệ mạng sống của tôi.
Trận chiến bắt đầu, tôi đứng đối diện với Phục Hy.
Chúng tôi chỉ cách nhau khoảng năm mươi thước, năm mươi thước là khu vực cấm kỵ của thần.
Tôi và ông ta đều là đứa con của vận mệnh, vì thế, lúc chúng tôi lao vào chém giết lần nhau, tôi dường như nghe thấy tiếng than thở văng vẳng bên tai, đây là tiếng than thở của vận mệnh.
Thiên đạo không thể thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh, đồng thời vận mệnh không có cách nào sắp đặp đường đi của Thiên đạo.
Cuộc chiến định mệnh này, chính do một tay Thiên đạo sắp xếp.
Thời gian dần trôi qua, tôi và Phục Hy đều không vội vàng ra tay.
Rìu Phượng Hoàng, ánh hoàng kim trên mặt rìu từ từ biến mất.
Trên lưỡi rìu còn khắc dấu vết của dây đàn, tay trái Phục Hy cầm rìu, tay phải đặt trên dây đàn.
Dường như chỉ cần ông ta muốn, bất cứ lúc nào dùng món vũ khí giết người độc nhất vô nhị này tấu một khúc nhạc.
Vực Trả Hồn là cửa sinh môn của m Ti, nếu như xem m Ti là một vùng đất chết, vậy thì vực Trả Hồn chính là đường sống duy nhất ở đây.
Nhảy xuống vực Trả Hồn, có thể quay về âm gian.
Nhưng mà, vực Trả Hồn cũng chính là nơi kết thúc mọi thứ.
Bởi vì lúc nhảy xuống vực Trả Hồn, cũng đồng nghĩa với việc không còn đường lui nữa.
Cho dù trùng sinh trở lại, cũng sẽ không phải là người lúc trước, mà sẽ biến thành một người hoàn toàn khác.
Vì thế, thứ mà vực Trả Hồn có nhiều nhất chính là oán niệm.
Suốt bao nhiều năm trôi qua, oán niệm hóa thành sương mù dày đặc, che phủ hết vực Trả Hồn, làm mỗi người khi nhìn nó đều phải thở dài.
Tuy rằng tôi và Phục Hy chưa xuất chiêu, nhưng hai chúng tôi đều chịu luồng oán niệm dày đặc bủa vây, tâm trạng càng lúc càng nặng nề hơn.
Không phải tôi không có cách giải quyết, chỉ cần tôi nhảy xuống dưới, liền thoát khỏi đại nạn này.
Và cái giá phải trả là, kể từ bây giờ sẽ không còn Ma Đạo Tổ Sư nữa, và tôi cũng mất đi thân phận đứa con của vận mệnh. Nếu hỏi Ma Đạo Tổ Sư ngày trước, thì ông ấy nhất định sẽ không chọn nó, và tôi cũng vậy.
Phục Hy vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, không biết ông ta lại nghĩ đến chuyện gì rồi.
“Ông có hối hận vì năm đó không?” Tôi hỏi.
“Hối hận điều gì?”
“Phản bội lại vận mệnh của chính mình.”
Phục Hy trầm mặc, một hồi lâu mới nói: “Vấn đề này ta cũng đã hỏi bản thân vô số lần rồi, đáp án cuối cùng, vẫn là ta không hối hận. Nếu như vận mệnh cho ta cơ hội lựa chọn một lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy.”
“Tại sao?”