“Ta có thể biết trước huyền cơ vận mệnh trong bóng tối, vì thế ta hiểu ra sự đáng sợ của Thiên đạo. Không một ai đủ sức đánh bại Thiên đạo, cho dù đó là vận mệnh cũng không có cách hạ gục hắn.”
“Nếu như tập hợp sức mạnh của chúng sinh thì sao?” Tôi hỏi.
“Trời muốn diệt chúng sinh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng chúng sinh muốn đối địch với trời chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Lỡ như thất bại, tất cả mọi người đều sẽ chết.” Phục Hy nói.
“Năm đó ông vì không nỡ để chúng sinh chịu chết, mới từ bỏ vận mệnh của mình sao?”
“Có lẽ vậy. Ma Đạo Tổ Sư, thật ra khi ấy ta cũng có lòng từ bi như ông ấy. Tuy rằng ta không sáng lập ra Ma đạo, nhưng những gì ta làm còn vĩ đại hơn ông ấy nhiều.”
Ma Đạo Tổ Sư có câu thơ, ngũ hành tùy ngã nhậm tâm du, tứ hải chúng giai hữu duyên.
Thật ra những gì Phục Hy đã làm cho Nhân tộc, Yêu tộc, và nhân gian không hề ít hơn Ma Đạo Tổ Sư, nếu không ông ta sẽ không được Nhân tộc tôn làm tổ sư sáng lập ra văn hóa nhân loại, là người đứng đầu tam hoàng.
Vì thế, tôi tin những gì ông ta nói.
“Đáng tiếc, ông không có được lòng can đảm như ông ấy?” Tôi nói.
“Lòng can đảm sao? Có lẽ nên gọi là ngu ngốc mới hợp đấy.” Phục Hy nói.
“Ông thật không chịu quay đầu sao?” Tôi hỏi.
“Ha ha, trước đây ta từng nhân từ với cả chúng sinh, nhưng hiện giờ lòng ta chỉ khoan dung cho một người mà thôi.”
Phục Hy mỉm cười nhẹ, tay phải vuốt nhẹ dây đàn trên rìu Phượng Hoàng.
Lúc tôi đang nói chuyện với ông ấy, ý chí thần hồn đã nhiều lần đối chọi với nhau, cuối cùng chẳng có ai thuyết phục được ai hết.
Nếu đã không thể dùng ý chí chinh phục đối phương, vậy chỉ còn cách hành động thôi, phải đánh bại thân xác của đối phương.
Trên rìu Phượng Hoàng có sáu dây đàn, dây thứ nhất vừa rung lên, sương mù oán niệm dày đặc đã bắt đầu hỗn loạn, bầu trời bắt đầu nổi sấm chớp ầm ầm.
Lốc xoáy cuồng phong kéo đến, sấm sét đùng đùng, luồng sát cơ ồ ạt ập về phía tôi như cơn sóng thần.
Cả người tôi rung rẩy, lập tức sử dụng tim Thất Kiếu Linh Lung, bộc phát sát cơ mạnh mẽ chống đỡ.
Tạ Lưu Vân lùi về sau mấy bước, Đạo Đức thiên tôn bất thình thình chắn trước mặt ông ấy.
Nữ Oa và Châu Khất vẫn bình tĩnh, với sức mạnh hiện giờ của họ, sát cơ cỡ này chưa đủ sức tổn thương họ.
Nhưng sắc mặt của cung chủ Diêu Trì trông rất khó coi, người có sức mạnh chiến đấu yếu nhất ở vực Trả Hồn là bà ấy, chỉ có chiến lực đạo tổ bình thường, còn đang chờ cuộc chiến phong thần tìm kiếm cơ duyên phù hợp với mình.
Bà ấy lùi về sau mấy bước, lúc sắp ngã xuống vực Trả Hồn, Cửu U Nữ Đế phất tay áo, kéo bà ấy ra sau lưng mình, mới giúp bà ấy đứng vững được.
Tôi và Phục Hy cùng phóng thích sát cơ, nhưng cả hai đều không đem sát cơ hóa thành năng lượng hủy diệt.
Bởi vì vực Trả Hồn không thể chịu đựng được năng lượng xung kích hủy diệt quá mạnh, mà Cửu U Nữ Đế cũng quyết không đứng yên nhìn người khác phá hủy vực Trả Hồn.
Dây đàn vang lên tiếng thứ hai, sát cơ càng điên cuồng tăng.
Rõ ràng cơ thể vẫn đứng lên vực Trả Hồn, nhưng dây đàn thứ hai giống như đã đá thẳng tôi đến thời đại Thượng Cổ. Trời đất tối sầm, âm u mù mịt. Sóng biển cuồn cuộn, mặt đất nứt nẻ. Lốc xoáy cuồng phong và sóng thần trào dâng càn quét nhân gian.
Muôn thú gầm rú, vạn tộc than khóc.
Đối mặt với uy lực kinh người, làm tôi nhớ đến Từ Phúc, nhớ đến Nhân tộc.
Có người này tồn tại giữa trời đất, trong lòng lập tức dấy lên lòng kiêu hãnh, ý chí chiến đấu tiếp tục dâng cao thôi thúc tôi xông lên phản kháng lại Phục Hy.
Phục Hy có sáu dây đàn, đại diện cho trời đất, tự nhiên, muôn thú, quỷ hồn, núi sông, cây cỏ.
Sát cơ nuôi dưỡng nhờ trời đất là yếu nhất, đợi ông ấy đem sát cơ hòa trộn vào trong mỗi cây cỏ, ý chí chiến đấu sẽ tăng đến cực hạn.
Cuối cùng, dây đàn thứ sáu vang lên.
Tôi phát hiện ra mỗi một nhánh cỏ mỗi một cái cây trên vực Trả Hồn, thậm chí là mỗi một viên đá, đều chứa đầy sát cơ đáng sợ, sát cơ như sóng thần, dường như muốn nhấn chìm tôi vậy.
Chính lúc này, hai tay Phục Hy nắm chặt rìu Phượng Hoàng, nhào tới phía chém tôi.
Giây phút rìu Phượng Hoàng giơ lên, tôi liền nghe một tiếng phượng hót.
Phượng Hoàng phi thăng, là chuyện hiếm có nhất trần đời.
Nhưng tiếng phượng hót này, đang báo hiệu giờ chết của tôi đã điểm.
Thần kiếm phiêu diêu, Quỷ kiếm ảo diệu, Ma kiếm uyển chuyển.
Tôi đã đem tất cả áo nghĩa của Thái Cổ tam kiếm, đều ngưng tụ hết lên người Côn Lôn Tuyết, bộc phát ra sức mạnh khủng kiếp chém ngang rìu Phượng Hoàng.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang trời, cả vực Trả Hồn đều rung lắc dữ dội, ngọn núi tưởng chừng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Chấn động quá lớn, lan rộng đến khu vực m Ti. Không biết có bao nhiêu vong hồn quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ nhìn về phía vực Trả Hồn.
Năng lượng hủy diệt từ rìu Phượng Hoàng truyền đến Côn Lôn Tuyết, Côn Lôn Tuyết gần như sắp vỡ, mà cơ thể của tôi càng sắp không trụ vững nữa, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong cuộc chiến này, tôi không phải đối thủ của Phục Hy. Chỉ có thể cắn răng miễn cưỡng chống đỡ, mới tìm thấy một con đường sống!