Rìu Phượng Hoàng của Phục Hy, mỗi lần vung lên, đều mang uy lực hủy diệt trở đất khai thiên lập địa.
Mà nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, sát cơ dồn nén không bộc phát ra bên ngoài, không làm tổn thương đến một ngọn cỏ một cành cây trên vực Trả Hồn, khóa chặt mọi cử động của tôi.
Tôi dùng Quỷ kiếm phóng lên trời né tránh, nhìn mỗi lần tránh né đều bị rìu Phượng Hoàng chặn đánh.
Rìu chém rách bộ áo đạo sĩ của tôi, để lại vô vàng vết thương trên người tôi.
Rất nhanh, máu của tôi đã nhuộm đỏ hết vực Trả Hồn.
Không có một giọt máu nào bay ra, khi chạm đất liền biến thành đóa bỉ ngạn.
Không lâu sau, vực Trả Hồn đã mọc đầy hoa bỉ ngạn, biển hoa nở rộ, máu tươi tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Đáy mắt Nữ Đế toát lên vẻ bi ai xót xa, Đạo Đức thiên tôn cũng cau mày buồn bã.
Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng này, ba ngàn năm trước Ma Đạo Tổ Sư tử trận ở vực Trả Hồn, nơi đây cũng mọc đầy hoa bỉ ngạn.
Mặc kệ đòn Côn Lôn Tuyết có điên cuồng tấn công đến mấy, Phục Hy đều có thể dùng thân pháp ảo diệu dễ dàng tránh né.
Dường như ông ta có thể đoán trước mọi hướng tấn công của tôi.
Tạ Lưu Vân nói sai một chuyện, Côn Lôn Tuyết của tôi không phải chém không đứt áo giáp phù lục bát quái trên người ông ta, mà là căn bản không có cơ hội để chém.
Cách thi triển pháp thuật của đạo môn, bộ cang cước đấu.
Cách chiến đấu của Phục Hy, vạn pháp tự nhiên, võ động càn khôn.
Mỗi một động tác, đều là kết quả sau một hồi tính toán kỹ lưỡng, mặc kệ tôi liên tục thay đổi cách đánh và phương hướng tấn công cũng vô dụng.
Nếu không phải tôi có thể cưỡi Quỹ kiếm tránh né, thì sớm đã bị rìu Phượng Hoàng chém đứt làm đôi rồi.
Tiên Thiên Bát Quái của Phục Hy không có gì không làm được, hai khí tức âm dương tiên thiên ngũ hành đều do bát quái thi triển.
Càn khôn tương kích, chấn đoái tương kích, ly tốn tương kích.
Ba tăng lên năm, năm tăng thành chín.
Chiêu kiếm của tôi càng lúc càng điên cuồng hơn, thân pháp Phục Hy cũng ngày một ảo diệu uyển chuyển hơn.
Đồng thời, rìu Phượng Hoàng cũng ngày một đáng sợ hơn.
Bóng rìu nặng trĩu, sát khí tỏa ra ngày một lợi hại hơn, khắp nơi đều là vết chém của rìu Phượng Hoàng.
Không gian để tôi thi triển chiêu thức càng lúc càng bị thu hẹp, ngay đến lĩnh vực Qủy kiếm cũng không thể đột phá được.
Vai trái bị rìu Phượng Hoàng chém trúng, nửa người trên đều nát bét, máu chảy ròng rọc. Tôi chưa kịp đứng vững, thì chân trái đã bị trọng thương, khiến tôi đau đến tận thấu xương, xém chút nữa phải quỳ xuống.
Vết thương ngày một nghiêm trọng hơn, rìu Phượng Hoàng tinh tuế trác tuyệt, mỗi lần tấn công đều né mấy vị trí quan trọng, chỉ chảy máu rút mạng. Ông ta muốn có thân xác của tôi, nên mới tận lực tránh việc phá hủy cơ thể của tôi.
Rõ ràng người thường dù có tinh thông vạn pháp cũng khó lòng tổn thương chiến thể bất diệt, nhưng khi đứng trước rìu Phượng Hoàng của Phục Hy, chẳng khác nào đang lấy trứng chọi đá.
Lúc cơ thể bị thương, chiến hồn của tôi cũng chịu đòn tấn công thần hồn của Phục Hy.
Phục Hy nuốt chửng sông Vong Xuyên, hấp thụ hồn năng, vừa dùng rìu Phượng Hoàng rút cạn sức sống của tôi, vừa nhân cơ hội truyền sức mạnh hồn năng vào huyệt đạo của tôi.
Con người có đến ba trăm sáu mươi huyệt vị, mỗi huyệt vị đều liên kết với thần hồn. Nếu như mỗi huyệt vị đều bị phong bế, thì thần hồn chỉ đành rời khỏi cơ thể.
Hai sát chiêu đáng sợ, một chính một tà, âm dương kết hợp.
Một âm một dương, thần âm dương khó lường. Phục Hy dùng thần thông tiên thiên bát quái, cùng lúc thi triển hai sát chiêu, thần hồn của tôi càng lúc càng đau đớn, giống như không muốn ở lại trong cơ thể của tôi.
Đây quả thật là một trận chiến tuyệt vọng, cho dù tôi từng trải qua cổ địa Miêu Cương
Tim Thất Khiếu Linh Lung có thể giúp tôi luôn tỉnh táo giữ vững được đầu óc, nhưng từ lúc bắt đầu trận đấu này, trái tim tôi đã bị giam lỏng trong sương mù dày đặc rồi.
Côn Lôn Tuyết hết lần này đến lần khác cố gắng chém đứt chiến giáp phù lục bát quái trên người Phục Hy nhưng chỉ tốn công phí sức, Ma kiếm bị đẩy lùi, Thần kiếm nổ tung, Quỷ kiếm đâm xuyên cũng không thể đục một lỗ thủng trên chiến giáp.
Sức mạnh bát quái thuần thục biến hóa khôn lường, dường như vạn vật trong trời đất đều được khắc lên tấm áo giáp này.
Sông núi đất đai, nhánh cỏ hòn đá, mặt trăng mặt trời cùng các vì sao, chim bay cá nhảy. Thứ mà tôi đang đối mặt không phải là Thục Hy, mà là thế giới do Phục Hy kiểm soát.
Cuối cùng, thần hồn của tôi đã đến thời điểm thoát khỏi cơ thể, sự sống cũng sắp cạn kiệt.
Tôi đã không còn sức chiến đấu, tay cầm Côn Lôn Tuyết quỳ rạp trên mặt đất.
Phục Hy ra đòn công kích thần hồn để phong ấn huyệt thần đình của tôi, rồi ngừng tấn công, đứng trên cao nhìn xuống chỗ tôi: “Ma Đạo Tổ Sư, cậu thua rồi.”
“Nếu như ông muốn đánh bại tôi hay giết chết tôi, thì trận đấu này tôi thật sự đã thua rồi. Nếu như ông muốn đoạt lấy cơ thể của tôi, thì tôi chỉ có thể nói với ông, trận chiến này mới vừa bắt đầu thôi.” Tôi nói.