Huyệt thần đình bị phong ấn, đã chặt đứt mối liên kết giữ thể xác và huyền quan, vừa không thể tự hủy huyền quan, mà thần hồn cũng không thể trốn vào trong huyền quan.
Mà do toàn bộ huyệt đạo của tôi đã bị điểm, thần niệm cũng bị cấm sử dụng, không thể giải trừ phong ấn huyệt thần đình được.
Lúc này đây, nếu như tôi không muốn chết thì chỉ còn cách để thần hồn rời khỏi cơ thể, sau đó nhảy xuống vực Trả Hồn.
Nếu như tôi làm như vậy, chẳng khác nào thiêu hủy thần hồn. Từ đó về sau sẽ không còn Ma Đạo Tổ Sư, cũng không còn người được xưng là đứa con của vận mệnh nữa.
“Ma Đạo Tổ Sư, cậu đã không còn tư cách để đấu với ta nữa. Huyệt thần đình đã bị phong ấn, bây giờ cậu chỉ còn cách để thần hồn rời khỏi cơ thể. Ta có thể hứa với cậu, nếu như cậu tự nguyện từ bỏ thân xác này, ta sẽ không ngăn cản thần hồn của cậu nhảy xuống vực Trả Hồn.”
“Nếu như tôi không chịu bỏ cuộc thì sao?”
“Ha ha, vậy thì đành để tay tự tay hủy diệt cái linh hồn ngang ngược hống hách của cậu thôi!”
Nói xong, Phục Hy đại đế hất tay chỉ thẳng vào đỉnh đầu tôi.
Sau khi huyệt thần đình bị phong bế, thần hồn của tôi được giấu dưới đỉnh đầu, lúc này đây tôi đã không còn sức phản kháng, chỉ cần ông ta phát động công kích, liền có thể bóp vụn thần hồn của tôi.
Dù chiến hồn bất tử kiên cố vững chắc đến mấy, thì đã bị tàn phá nặng nề chẳng khác nào ngọn đèn trước gió trong trận chiến vừa rồi, nó đã không còn đủ sức ngăn cản đòn tấn công thần hồn của Phục Hy nữa.
Tôi nhắm nghiền hai mắt, hai tay nắm chặt thanh Côn Lôn Tuyết.
Tiếp đó Phục Hy đem thần hồn truyền vào cơ thể tôi, tôi liền cảm thấy một luồng sức mạnh long trời lở đất đang tiến thẳng đến chỗ thần hồn tôi.
Thần hồn như chiếc thuyền gỗ mục nát, trơ trọi giữa biển bất cứ lúc nào cũng bị sóng thần cuốn trôi.
Nó hốt hoảng chạy đến chỗ huyệt thần đình, nhưng lại không thể tìm thấy lối ra.
Thật ra chỉ cần tôi muốn thì thần hồn liền có thể chạy vào huyền quan, nhưng vì huyệt đạo toàn thân tôi đã bị phong ấn nên thần hồn không tìm thấy lối thoát, chỉ đành miễn cưỡng chạy đến chỗ huyệt thần đình.
Thần hồn sắp bị hủy diệt, tôi thậm chí còn nghe thấy cờ chiêu hồn trong huyền quan bắt đầu tuyên bố cái chết của tôi.
Biển hoa bỉ ngạn rời khỏi cờ chiêu hồn, hóa thành mưa máu, cả mảng huyền quan chìm sâu vào nỗi cô đơn tuyệt vọng.
“Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan, đã viên tịch.”
Chữ viên tịch vừa thốt lên, hoa bỉ ngạn trên thanh kiếm Côn Lôn Tuyết đã rơi khỏi thân kiếm, hóa thành tia sáng đỏ chói, nhanh chóng xông vào huyệt thần đình của tôi.
Hoa bỉ ngạn do Nữ Đế ban cho, không hề giúp Côn Lôn Tuyết tăng độ sắc bén, với lại không nằm trong sự kiểm soát của tôi, sẽ không giúp tôi gia tăng sức mạnh chiến đấu, cũng không thể thay đổi kết quả trận đấu.
Nhưng mà, đóa bỉ ngạn này có thể cảm ứng cờ chiêu hồn trong huyền quan tôi.
Bởi vì, nó và hoa bỉ ngạn trên cờ chiêu hồn đều do Nữ Đế tạo ra.
Ngay khi cờ chiêu hồn xảy ra điều bất thường, hoa bỉ ngạn trên Côn Lôn Tuyết sẽ cảm nhận được, lập tức tụ hội cùng cờ chiêu hồn.
Điều này đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, đợi khi Phục Hy phát hiện ra có điều không ổn vội vàng gia tăng sức mạnh hủy diệt thần hôn rồi, thì tia sáng màu đỏ kia đã phá hủy phong ấn của huyệt thần hồn xuyên thẳng vào trong huyền quan.
Cùng lúc ấy, thần hồn yếu ớt của tôi cũng nhân cơ hội đó chạy vào huyền quan.
Vừa vào trong huyền quan, biển hoa bỉ ngạn đã điên cuồng kéo đến chỗ thần hồn tôi.
Ý chí anh linh của các chiến sĩ đã tử trận cảm nhận thấy Ma Đạo Tổ Sư gặp nguy hiểm, họ liền không tiếc hy sinh mọi thứ.
Đem toàn bộ sức mạnh ý chí hóa thành sức mạnh bản nguyên linh hồn, dốc sức hồi phục thần hồn của tôi.
Chỉ thoáng chốc, thần hồn của tôi đã khôi phục lại bình thường.
Phục Hy thảng thốt nhìn sang Nữ Đế một cái, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, hình như không quan tâm đến chuyện này.
Nhưng mà ánh mắt của sứ giả Chiến Tranh nhìn Nữ Đế đã thay đổi, thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
“Nữ Đế, bà gian lận rồi.” Sứ giả Chiến Tranh nói.
“Còn tưởng ông vẫn còn đủ nhẫn nhại nữa chứ, chưa gì đã nhảy ra chất vấn rồi hả.” Nữ Đế
“Nữ Đế bệ hạ, bà đã phản bội lại m Ti rồi.” Châu Khất nói.
Nữ Đế từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì vẻ trầm mặc, bởi vì cô ấy đã làm một chuyện mình không nên làm nhất.
Tuy ba người kia vô cùng phẫn nộ trước hành vi này, nhưng không hề ra tay với cô ấy, bởi vì họ biết, Thiên đạo sẽ tự mình giết chết Nữ Đế.
Tôi là đứa con của vận mệnh, Thiên đạo tất nhiên có chỗ đề phòng, nhưng Nữ Đế không phải.
Tất nhiên, bây giờ Thiên đạo sẽ không làm vậy. Bởi vì trước khi kết thúc cuộc chiến phong thần, Thiên đạo vẫn cần lục đạo luân hồi duy trì hoạt động bình thường.
“Bà cho rằng làm vậy có thể cứu được Ma Đạo Tổ Sư sao?” Phục Hy nói.
“Có cứu được cậu ấy hay không, Phục Hy đại đế cứ đi vào huyền quan quyết chiến một trận sẽ rõ.”
“Được, bây giờ ta sẽ tiền vào huyền quan của cậu ta, thỉnh giáo cờ chiêu hồn của Ma đạo!”