Phục Hy vốn là linh thể, trực tiếp hóa thành một tia sáng xuyên quan huyệt thần đình của tôi, xuất hiện trong huyền quan của tôi.
Trong huyền quan, tôi đang ngồi xếp bằng dưới cờ chiêu hồn, thanh Côn Lôn Tuyết đặt ngang trên đầu gối.
Phục Hy tiến đến chỗ tôi, khóe miệng nhếch lên cười đắc ý, biển hoa bỉ ngạn ngưng tụ sát khí bao vây ông ta, nhưng lại không thể tiếp cận ông ta.
Dù đang chiến đấu ở bên trong huyền quan của tôi, nhưng tôi vẫn không đủ tự tin nắm chắc được phần thắng.
Chiến thể bất tử của tôi thật sự kém xa linh thể của Phục Hy, biển hoa cũng không thể làm hại đến ông ta.
Thứ duy nhất có thể nhờ cậy vào lúc này chính là cờ chiêu hồn Ma đạo sau lưng tôi, nhưng đáng tiếc, đến tận bây giờ tôi vẫn không biết uy lực thật sự của cờ chiêu hồn là gì.
Phục Hy đến trước mặt tôi, ngồi xếp bằng xuống đất, nhìn thẳng vào tôi, ngồi cách tôi năm mươi thước.
Rìu Phượng Hoàng, lại biến trở lại hình dáng đàn Phượng Hoàng.
Phục Hy nhẹ nhàng gãy dây đàn, âm thanh thánh thót vang lên, cờ chiêu hồn đằng sau lưng tôi bỗng dưng bay phất phới, như có một cơn gió thổi qua.
“Ma Đạo Tổ Sư, cậu có biết vì sao ta nhất định muốn đoạt lấy thân xác của cậu không?” Phục Hy nói.
“Tại sao?” Tôi hỏi.
Chuyện này mới đầu tôi có thể hiểu được, Phục Hy là âm hồn, cần một thân xác rắn rỏi.
Cả hai đều là đứa con của vận mệnh, không có ai phù hợp với linh hồn của ông ta hơn tôi, huống chi tôi còn là chiến thể bất diệt.
Nhưng mà, lúc tôi phát hiện ra hồn thể của Phục Hy còn mạnh hơn chiến thể bất diệt của tôi, thì tôi liền thấy rối rắm rồi.
Thật ra Phục Hy không cần đoạt lấy thân xác của tôi, hồn thể của ông ta càng mạnh hơn nhiều. Hồn năng trong sông Vong Xuyên, đã ban cho ông ta sự sống vĩnh hằng.
“Thật ra, cái mà ta muốn đoạt lấy không phải chiến thể bất diệt của cậu, mà là huyền quan của cậu.”
“Huyền quan của tôi?”
“Ma Đạo Tổ Sư, huyền quan của cậu, chính là món quà tuyệt vời nhất mà vận mệnh dành tặng cho cậu.” Phục Hy nói.
“Nghĩa là sao?”
“Thiên đạo không tiếc mọi giá để giết cậu cho bằng được, chính vì bên trong huyền quan của cậu cất giấu một mảng trời đất không nằm trong sự khống chế của hắn ta.”
Từ giây phút tôi mở huyền quan, tôi liền biết huyền quan của mình rất rộng lớn, mảng trời bao la mênh mông vô tận.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến, nó đại diện cho điều gì.
“Huyền quan của tôi có áo nghĩa gì?” Tôi hỏi.
“Ta không biết.” Phục Hy nói.
“Không biết?” Tôi kinh ngạc thốt lên.
“Chính vì không biết, mới có rất nhiều khả năng.”
“Huyền quan của tôi từng bị vỡ vụn một lần rồi.” Tôi nói.
Trên núi Không Minh, tôi từng bị vỡ huyền quan, để tiêu diệt Cổ Ma Bách Lý Xuân Thu.
“Vỡ vụn đều là ảo giác thôi, không ai có thể đập vỡ huyền quan của cậu, cho dù đó là Thiên đạo cũng chỉ đủ sức phong ấn nó, chứ không thể tiêu hủy nó. Chỉ cần đoạt lấy huyền quan của cậu, ta đã có thể thoát khỏi bàn tay kiểm soát của Thiên đạo rồi.”
“Ông biết tôi không thể đem huyền quan giao cho một tên nhu nhược chỉ biết chạy trốn, đánh đi, Phục Hy.”
“Tốt lắm, hãy để ta xem thử cờ chiêu hồn của Ma đạo rốt cuộc có thể bảo vệ cậu hay không!”
Nói xong, đàn Phượng Hoàng lại hóa thành rìu phượng Hoàng, Phục Hy bắt đầu tăng cường ý chí chiến đấu.
Ở bên ngoài tôi không phải là đối thủ của Phục Hy, thì bên trong huyền quan cũng vậy.
Nhưng mà, mỗi khi thần hồn của tôi bị thương, biển hoa bỉ ngạn sẽ hóa thành sức mạnh hồn năng bản nguyên giúp hỗ trợ khôi phục thần hồn cho tôi.
Tôi không phải đang chiến đấu một mình, mà đang cùng hàng ngàn hàng vạn đệ tử Ma đạo đã tử trận chiến đấu.
Thất Thái Minh Vương, Tiếu Ca thiên tôn, Lưu Phong Vũ.
Những khuôn mặt quen thuộc, những người từng chiến đầu vì Ma đạo, đang xuất hiện trong ký ức của tôi.
Bọn họ đại diện cho khí số của Ma đạo, cũng đại diện cho tín ngưỡng của Ma đạo.
Tôi rơi vào tuyệt vọng, liều mạng rút kiếm, đáng tiếc thay, kiếm của tôi đến cuối cùng vẫn không thể phá hủy chiến giáp phụ lục bát quát trên người Phục Hy.
Điều này có nghĩa là mặc kệ trận chiến này có kéo dài bao lâu đi chăng nữa, thì cuối cùng người thua cũng là tôi.
Biển hoa bỉ ngạn bắt đầu suy yếu, ý chí anh linh của đệ tử Ma đạo cũng sắp cạn kiệt.
Đệ tử Ma đạo, vạn kiếp thiên hồng. Bọn họ vốn đã hy sinh vì Ma đạo, bây giờ còn vì muốn giúp tôi mà tôi mà thiêu cháy tất cả sức mạnh ý chí, nỗi đau khổ nhất trần đời cũng chỉ có thể mà thôi.