Tôi chưa từng hối hận quyết định trở thành Ma Đạo Tổ Sư, nhưng thời khắc này tôi thật sự đã hối hận rồi.
Tôi muốn đi cùng bọn họ, nhưng lại không còn mặt mũi nào để đi cùng họ.
Nếu như tôi không làm Ma Đạo Tổ Sư, tôi sẽ không đưa bọn họ rời khỏi Hàn Hoang, thì ngay hôm nay, bọn họ sẽ không phải bỏ mạng như vậy.
Cho dù biết đệ tử Ma đạo đã tử trận, trước mắt chỉ là ý chí anh linh của họ, không phải linh thức, cũng không phải sinh mạng của họ được tiếp tục duy trì, nhưng nỗi đau đớn tột cùng vẫn khiến tôi không còn đủ sức vung kiếm.
Thậm chí tôi còn muốn từ bỏ phản kháng, để Phục Hy giết chết tôi, lấy cái chết để tạ tội. Nhưng mà, nếu tôi chết rồi, thì chỉ biến sự hy sinh của họ sẽ trở nên vô nghĩa mà thôi.
Nhớ đến điều này, tôi chỉ đành cắn răng chiến đấu tiếp, liều mạng đối chọi lại mỗi đòn công kích của Phục Hy đại đế.
Ngay lúc đóa hoa bỉ ngạn cuối cùng trên cờ chiêu hồn cũng đã héo úa, trong huyền quan của tôi cũng không còn xót lại ý chí anh linh nào nữa, bao gồm cả thế gian đằng sau cờ chiêu hồn. Những đệ tử Ma đạo của đảo Kim Ngao ký thác vào hư ảo, cũng đã hoàn toàn tan biến.
Một đời chiến đấu vì Ma đạo, đến cả ý chí còn sót lại cũng tiêu tán vì Ma đạo.
Tấm lòng son sắt của đệ tử Ma đạo dành cho Ma đạo, còn quý giá hơn tất cả bảo vật trên trần đời.
Biển hoa bỉ ngạn đã tan biến, cờ chiêu hồn đã khôi phục lại diện mạo ban đầu, thế giới đằng sau cũng đã tiêu vong.
Thật ra bên trong cờ chiêu hồn chỉ là một mảng hư vô, có thể biến ra hình dáng của đảo Kim Ngao, đều nhờ hoa bỉ ngạn, dùng để ký thác cuộc đời của đệ tử Ma đạo.
Cờ chiêu hồn sau khi hồi phục lại hình dáng ban đầu, trông càng lạnh lẽo, và nặng nề hơn.
Sự lạnh lẽo và nặng nề khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.
Giờ phút này chỉ còn mình tôi chiến đấu với Phục Hy.
Thoáng chốc, thần hồn của tôi lại lần nữa lay lắc như ngọn đèn trước gió.
Điều đáng cười là, tôi không chết trong tay Thiên đạo, và bại dưới tay Phục Hy, đứa con bị vận mệnh vứt bỏ.
Chính vì đã đến điểm dừng, có bắt đầu ắt sẽ có kết thúc.
Sau cái chết của tôi, tất cả sẽ được đặt dấu chấm hết.
Có lẽ, thế giới vốn không nên có Ma đạo.
Chính lúc Phục Hy chuẩn bị dùng rìu Phượng Hoàng phá hủy thần hồn tôi, cờ chiêu hồn bỗng dưng rung lắc kịch liệt.
Tiếp đó một thần niệm vang vọng lên: “ Ma đạo bất hối!”
Bốn chữ này vừa vang lên, bỗng nhau có hàng ngàn hàng viện hình bóng đệ tử Ma đạo xông ra từ cờ chiêu hồn.
Tôi cứ tưởng sau khi hoa bỉ ngạn héo đi, thì ý chí anh linh của đệ tử Ma đạo cũng đã tan biến.
Nhưng mà, tôi đã quên mất, cờ chiêu hồn cũng có ký ức của nó.
Chỉ cần cờ chiêu hồn chưa bị hủy, thì ý chí đệ tử Ma đạo cũng mãi trường tồn theo thời gian.
Hàng ngàn hàng vạn đệ tử Ma đạo xếp thành đội quân, khí thế hừng hực bao trùm cả huyền quan.
Phục Hy vốn luôn giữ bình tĩnh cuối cùng phải nhăn nhó, bởi vì ông ta không thể chịu đựng được khí thế áp đảo của đội quân.
Rìu Phượng Hoàng bỗng chốc trở nên nặng nề, cùng lúc ấy, sức mạnh chiến đấu của tôi cũng được gia tăng rõ rệt.
Gió đã đổi chiều, tôi dần dần lấy lại ưu thế.
Cờ chiều hồn bay phất phới, sĩ khí của đệ tử Ma đạo không ngừng dâng cao.
Phục Hy muốn mở thần vực tạo thế, hòng ngăn chặn khí thế của đội quân Ma đạo.
Nhưng mà, thần vực tạo thế của ông ta không thể mở ra được.
Hệt như ông ta từng nói, huyền quan của tôi là nơi Thiên đạo không thể kiểm soát được, và ông ta cũng không thể khởi động thần vực tạo thế trong huyền quan của tôi.
Thấy tình hình trở nên ngày càng bất lợi Phục Hy trở nên hoảng loạn tay chân luống cuống, rìu Phượng Hoàng cũng mất kiểm soát.
Ngược lại, đường kiếm của Côn Lôn Tuyết càng lúc càng chính xác hơn.
Cứ theo tình hình này, nếu tôi muốn phá hủy lớp áo giáp phù lục bát quái trên người Phục Hy, chỉ còn vấn đề thời gian thôi.
Không nhớ rõ tôi đã chém bao nhiêu đường kiếm, cuối cùng chiến giáp phù lục bát quát đã không thể trụ vững trước đòn đánh tới tấp của tôi và bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Có một vết, tất nhiên sẽ có hai vết, sau đó là ba vết.
Cuối cùng tôi tấn công vào ngay giữa ngực Phục Hy, bát quái hộ tâm cũng nổ tung.
Mất đi sự bảo vệ của chiến giáp phù lục bát quái, linh thể của Phục Hy phải đối diện trực tiếp với đòn sát thủ của Thái Cổ tam kiếm.
Phục Hy đã nuốt chửng hồn năng của sông Vong Xuyên, sở hữu sức sống vô hạn.
Nhưng mà, sức sống có mạnh mẽ đến mấy, cũng phải đến lúc cạn kiệt.
Chỉ cần Phục Hy không chạy thoát khỏi huyền quan của tôi, thì hôm nay chỉ là ngày chết của ông ta, mà bây giờ ông ta đã bị quân uy của đệ tử Ma đạo khóa chặt mọi hành động, hoàn toàn không có cơ hội rời khỏi huyền quan của tôi.
Không ai nắm rõ tình hình cuộc chiến trong huyền quan, mà thân xác của tôi cũng không có xảy ra điều gì bất thường nào.
Nữ Đế quay lưng về phía tôi, ánh mắt sâu thẩm nhìn xuyên qua đám sương mù dày đặc.
“Cậu ta có thể đánh bại được Phục Hy sao?” Cung chủ Diêu Trì hỏi.
“Cô không biết.”
“Nếu như cậu ta chết ở đây, mọi chuyện có phải sẽ chấm hết rồi không?”
“Đúng vậy, nếu như cậu ta chết đi, thì tất cả sẽ kết thúc.”