Từ lúc Phục Hy tiến vào huyền quan của tôi, Tạ Lưu Vân liền dựa vào Lục Nhâm m Dương Kiếm điên cuồng suy luận.。
Thế nhưng bất kể ông ta nỗ lực thế nào đi nữa cũng không thể suy ra được kết quả của trận đấu.
Cuối cùng, Tạ Lưu Vân thở dài một tiếng, thu kiếm lại.
“Lưu Vân, có thu được kết quả gì không?” Đạo Đức Thiên Tôn hỏi.
“Phục Hy Đại Đế và Tạ Lan đều là đứa con của vận mệnh, sinh tử của bọn họ không phải thứ mà con có thể suy luận được.”
“Khỏi cần suy luận, Tạ Lan nhất định phải chết.” Nữ Oa lạnh lùng nói.
“Cho dù cờ chiêu hồn trong tay Ma đạo có bao nhiêu ý chí anh linh cũng không thể bì được với hồn năng vô tận trong sông Vong Xuyên. Hy Đế không thể thất bại, người duy nhất có thể quay lại thế giới này chỉ có thể là Hy Đế!”
Lời này của Châu Khất vừa dứt, kẻ đang nửa quỳ dưới đất là tôi liền chầm chậm mở mắt.
Nữ Oa là người đầu tiên tới ngênh đón, trong đôi mắt tràn ngập niềm vui, bởi vì bà ta không bao giờ có thể ngờ Phục Hy sẽ bại trận.
Tạo Thế Thần Vực của Phục Hy bỏ xa Thái Cổ Kiếm Vực của tôi, chiến giáp Bát Quái Phù Văn cũng không phải là thứ mà trình độ kiếm đạo hiện giờ của tôi có thể đâm thủng.
Sau khi hấp thụ hồn năng vô tận trong sông Vong Xuyên, hồn thể của Phục Hy đã sở hữu sinh cơ, thần niệm mênh mông cuồn cuộn.
Tính toán thế nào đi nữa, Phục Hy cũng không thể thua.
Chỉ đợi tới khi hủy được thần hồn của tôi, ông ta liền có thể khống chế huyền quan, đồng thời tan hết hồn năng, dùng thần niệm cướp đoạt cơ thể của tôi để trọng sinh.
Lúc Nữ Oa nhìn tôi, tôi cũng đang nhìn bà ta.
Tận mắt thấy bà ta từ vui thích tới kinh ngạc, sau đó trong con ngươi liền hiện ra nỗi sợ hãi không thể đong đếm được.
“Không, không thể nào như vậy được!” Nữ Oa kinh hoàng kêu lên.
Người có cùng tâm trạng với bà ta lúc này đây còn có Châu Khất và sứ giả chiến tranh.
Đạo Đức Thiên Tôn và Tạ Lưu Vân cũng vô cùng kinh ngạc, Dao Trì Cung chủ há to miệng, không thốt ra nổi một lời.
Ngay cả Nữ Đế cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
Không một ai có thể ngờ được tôi có thể đánh bại Phục Hy, thế nhưng tôi đây chẳng có lấy nửa điểm vui mừng.
Chiến giáp Bát Quái Phù Văn của Phục Hy bị tôi chém nát, bổn tôn không cách nào trốn khỏi.
Mãi cho đến khi hồn năng của ông ta đã cạn kiệt, thần hồn trơ trụi lộ ra dưới kiếm của tôi.
“Ma Đạo Tổ Sư, đối với rất nhiều người mà nói, thần hồn bị hủy cũng đồng nghĩa với dấu chấm hết. Thế nhưng ta thì không như vậy”. Phục Hy dưới trạng thái thần hồn, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng nói với tôi.
“Vậy thì sao chứ? Tôi tuyệt đối không thể ông thoát khỏi huyền quan của tôi”.
Phục Hy là đứa con xưa kia của vận mệnh, có thể dễ dàng nhìn thấu mọi điểm yếu của tôi.
Bất luận thế nào, tôi cũng không thể để ông ấy rời khỏi huyền quan của mình.
“Ra tay đi, Ma Đạo Tổ Sư, sau khi tiêu diệt thần hồn của ta, người sẽ biết bản thân đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào”.
“Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng”.
Dứt lời, một kiếm của tôi liền chém về phía thần hồn của Phục Hy.
Thần hồn của Phục Hy vô cùng suy yếu, chỉ thấy ầm một tiếng liền hóa thành vô số mảnh thần niệm nho nhỏ rồi từ từ tiêu tán.
Trận đấu cuối cùng đã kết thúc rồi, thế nhưng tôi cũng không vì thế mà cảm thấy nhẹ lòng, bởi vì tôi đã trù trừ một hồi lâu mà vẫn không nghe thấy bất kỳ thông báo gì từ cờ chiêu hồn.
Cờ chiêu hồn không chỉ báo tử cho đệ tử Ma Đạo, trước đây vào lúc ý chí thần hồn của Thái Cổ Nguyệt Ma tiêu tán trong huyền quan của tôi, cờ chiêu hồn cũng đã gửi tin báo tử.
Tới giờ tôi vẫn nhớ nỗi thương cảm khi lần đầu nghe tin Nguyệt Ma vẫn lạc, từ đó về sau trên đời này cũng không còn Thái Cổ Nguyệt Ma nữa.
Phục Hy là vị thần sáng tạo ra thế giới, là thủy tổ của nhân văn. Bất luận là thần cách hay thần vị so với Thái Cổ Nguyệt Ma đều cao quý hơn rất nhiều. Ông ta chết trong huyền quan của tôi, cờ chiêu hồn không thể không có chút động tĩnh gì. Thế nhưng tôi lại chẳng nhận được tin báo tử từ cờ chiêu hồn.
Đột nhiên tôi bỗng cảm thấy từ trong huyền quan của mình xuất hiện một sự thay đổi nào đó mà bản thân không thể ngờ được, dường như có một cỗ ý chí cường đại phi phàm đang dần được hình thành.
“Ma Đạo Tổ Sư, ngươi chắc chắn không thể ngờ được ta lại dùng tới phương pháp này để trọng sinh”. m thanh của Phục Hy vang lên giữa không trung.
Tôi ngước lên trời, thế nhưng không nhìn thấy gì hết.
Nhìn không thấy gọi là Di, nghe không thấy gọi là Hi.
Hư tịch huyền diệu, chính là Hi Di.
Nghĩ lại những lời mà Phục Hy đã nói trước khi thần hồn tan vỡ, cuối cùng thì tôi cũng biết được bản thân đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào.
Sau khi Phục Hy chết đi, lẽ ra phải thân hóa Hi Di, trở về cùng với trời đất.
Thế nhưng bởi vì ông ta chết ở trong huyền quan của tôi, sức mạnh sở hóa Hi Di sau khi chết đi không trở về với đất trời mà lại hóa thành một cỗ ý chí náu trong huyền quan.
Điều quan trọng nhất là cỗ ý chí này còn mang theo linh thức của Phục Hy.
Nếu như tôi có thể kiểm soát được huyền quan của mình thì có thể để ý chí trực tiếp xông thẳng vào huyền quan rồi cứ thế gạt bỏ hay trục xuất Quy Khư, tương tự như thế giới ý chí của Côn tại Quy Khư vậy.