Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1096 - Chương 1096: Phục Hy Vẫn Lạc (2)

Chương 1096: Phục Hy Vẫn Lạc (2) Chương 1096: Phục Hy Vẫn Lạc (2)

Thế nhưng đối với huyền quan của mình tôi cái gì cũng không biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ chẳng có cách nào chống lại Phục Hy.

“Ma Đạo Tổ Sư, tin rằng chẳng mất bao lâu là ta có thể giải được bí mật trong huyền quan của ngươi, tới lúc ấy toàn bộ huyền quan sẽ thuộc quyền khống chế của ta”. Phục Hy nói.

Lịch sử luôn giống nhau khiến người ta phải kinh ngạc, khi xưa cũng nhờ tôi giải được bí ẩn của Quy Khư mới trở thành chủ nhân của nơi này.

Nếu Phục Hy có thể giải được bí mật về huyền quan của tôi, vậy thì nó tất sẽ thuộc về ông ta.

Tôi không thể để Phục Hy tiếp tục ở lại trong huyền quan của mình, thế nhưng bản thân cũng chẳng cách nào trục xuất được ông ta

Chính vào lúc ruột dạ rối bời như thế, tôi bỗng nhìn thấy kính tượng ý chí do đệ tử Ma đạo sở hóa thành được ghi chép trên cờ chiêu hồn đang tập trung chỉnh đốn áo mũ.

Khuôn mặt của họ lộ vẻ mờ mịt, không thể nhìn rõ, thế nhưng mỗi người đều mang vẻ trang trọng nghiêm túc trước nay chưa từng thấy.

Chỉnh đốn y quan xong, bọn họ tập trung hướng về phía tôi, quỳ một gối xuống đất.

Trong lòng tôi vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, không rõ vì cớ gì mà bọn họ đột nhiên lại quỳ bái tôi như vậy. Vừa định mở miệng, bỗng nhiên phát hiện cờ chiêu hồn phía sau đang chấn động kịch liệt.

Xoay người lại nhìn, tôi liền thấy Ma Đạo Tổ Sư từ cờ chiêu hồn bước ra.

Tôi với ông ấy vốn là người cùng một mệnh, nhưng suy cho cùng vẫn không phải cùng một người, vì vậy sau khi Ma Đạo Tổ Sư qua đời thì anh linh của ông ấy cũng được thu vào trong cờ chiêu hồn.

Giờ đây người bước ra từ trong lá cờ là kính tượng ý chí của Ma Đạo Tổ Sư.

Tôi đã từng vì kính tượng ý chí của đệ tử Ma đạo tiêu tan mà bi thương khôn cùng, giờ đây nhìn thấy kính tượng ý chí của anh linh Ma Đạo Tổ Sư hiện thân, nỗi đau trong lòng lớn tới nỗi không cách nào kiềm chế được.

Không những vậy tôi còn phát hiện ra, kính tượng ý chí anh linh của Ma Đạo Tổ Sư thuộc về bổn tôn ông ấy chứ không phải do ký ức của cờ chiêu hồn sở hóa thành.

Đáng tiếc là, tôi vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt này.

Kính tượng ý chí anh linh chỉ có thể duy trì dáng vẻ thô sơ của ông ấy trước khi chết.

Cho dù không thể nhìn rõ nhưng tôi vẫn cảm nhận được, tôi và ông ấy rất giống nhau.

Nhìn thấy Ma Đạo Tổ Sư tiến về phía mình, tôi bèn chỉnh đốn áo mũ, quỳ một gối xuống.

“Tạ Lan bái kiến Ma Đạo Tổ Sư”.

Ma Đạo Tổ sư bước tới trước mặt tôi liền dừng bước, dường như muốn nhắn nhủ điều gì đó, thế nhưng lại không nói thành lời.

Tiếp đó, ông ấy sải bước bước đến trước mặt đệ tử Ma đạo, lớn tiếng cất lời: “Ngũ hành cùng ta tùy ý dạo, tứ hải chúng sinh đều có duyên. Chớ rằng cửa quan vững như thép, cung điện vô danh toàn lời hay.”

“Ma đạo đệ tử, vạn thế thiên hồng”.

Đệ tử Ma đạo đồng thanh đáp lời, chấn động cả tòa huyền quan.

Tiếp đó, Ma Đạo Tổ Sư nhấc kiếm chỉ thiên, lại nói thêm một câu: “Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng. Giết!”

Theo ánh kiếm của Ma Đạo Tổ Sư, hàng nghìn hàng vạn kính tượng ý chí của đệ tử Ma đạo bùng lên sát khí ngất trời. Kiếm của Ma Đạo Tổ Sư chỉ tới nơi nào, vũ khí của đệ tử Ma đạo ở nơi đó.

Kiếm của Ma Đạo Tổ Sư tượng trưng cho ý chí của Ma đạo.

Tôi không thể trục xuất ý chí của Phục Hy, thậm chí còn chẳng biết ông ta đang ở nơi nào.

Thế nhưng sau khi ý chí của Ma Đạo Tổ Sư hiện thân, ý chí của Phục Hy không còn chỗ để trốn, chỉ có thể lựa chọn đối mặt.

Bởi vì một tòa huyền quan chỉ có thể dung nạp một loại ý chí.

Trong trận chiến ý chí này, tôi không thể can thiệp, cũng không thể đoán được thắng bại.

Thời gian trôi đi, tôi nhìn thấy kính tượng của đệ tử Ma đạo mỗi lúc một ảm đạm, rồi lần lượt biến mất.

Cuối cùng, kính tượng của vị đệ tử Ma đạo cuối cùng cũng tiêu tan rồi, chỉ còn sót lại một mình Ma Đạo Tổ Sư.

“Tạ Lan, ta chưa bao giờ hối hận vì tạo ra Ma đạo, ta hi vọng ngươi cùng vậy”.

Lời này vừa dứt, Ma Đạo Tổ Sư liền bay lên, thân thể trong không trung hóa thành sức mạnh ý chí thuần khiết nhất, trực tiếp chém giết bản thể ý chí của Phục Hy.

Ý chí là thứ không thể nhìn bằng mắt thường, vì vậy mà tôi cũng không biết được tình hình chiến đấu cụ thể.

Mãi cho tới khi tôi nghe thấy thanh âm to lớn từ trong lá cờ chiêu hồn truyền tới: “Vị thần sáng lập – Phục Hy Đại Đế - Vẫn Lạc”.

Cùng với thanh âm này, trong huyền quan của tôi cũng không sót lại tàn lưu ý chí nào nữa.

Ý chí của Phục Hy Đại Đế đã tiêu vong, mà ý chí của Ma Đạo Tổ Sư cũng tiêu vong rồi.

Thế nhưng ý chí của Ma đạo vẫn chưa tiêu vong, bởi vì tôi hãy còn sống.

Trận chiến với Phục Hy trong huyền quan đã tiêu tán hết ý chí anh linh trong cờ chiêu hồn, cũng khiến nó mất đi toàn bộ ký ức.

Mất đi hết thảy cũng không khiến cờ chiêu hồn trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ngược lại, so với trước đây nó còn nặng nề hơn bao giờ hết.

Trước khi rời khỏi huyền quan, tôi nắm chặt lấy cờ chiêu hồn, hướng mặt lên trời hét to: “Vì Ma đạo, Tạ Lan cửu tử bất hối!”(1)

(1) Xuất phát từ câu “Lòng ta đã thích đã ưa / Dẫu rằng chín chết có chừa được đâu” trong bài thơ Ly tao của Khuất Nguyên. Ngụ ý của câu này là “cho dù có chết đi nhiều lần vẫn không hối hận”.

Bình Luận (0)
Comment