Phục Hy vốn là đứa con của vận mệnh, cho dù đã bị vận mệnh bỏ rơi, thế nhưng muốn giết ông ta tất sẽ chạm tới nhân quả vận mệnh của bản thân, Thiên Đạo có thể dễ dàng dung túng để tàn hồn của ông ta vất vưởng suốt bao nhiêu năm nay cũng không phải không có lý do, tất nhiên không phải chỉ vì nể mặt Nữ Oa.
Ma Đạo Tổ Sư và tôi là người cùng một mệnh, Phục Hy chết trong tay hai chúng tôi, vừa hay chính là số mệnh đã định.
Phục Hy vẫn lạc đồng nghĩa với việc tôi đã chân chính thoát khỏi bàn cờ của Thiên Đạo.
Chừng nào Thiên Đạo còn chưa thoát khỏi nhân quả, ông ta sẽ không thể nào giáng tai họa nhằm vào tôi được nữa.
Đại quân tinh nhuệ của Thiên Đạo không thể trực tiếp đặt chân tới nhân gian, Tứ Tướng Thần Thú cũng phải giữ lại để đối phó với Thái Cổ Tam Giới.
Về phần mấy kẻ đại năng trong hư không, bọn họ cũng giống như sứ giả chiến tranh, uy lực quá mức cường đại, nhân gian không thể dung nạp.
Nhân gian là xiềng xích của Thiên Đạo, không giải được xiềng xích này, Thiên Đạo cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của vận mệnh.
Trước đây Thiên Đạo cũng chưa bao giờ thèm để ý tới chúng sinh, thế nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không để nhân gian bị phá hủy.
Sau khi đánh bại Phục Hy, trog lòng tôi cũng chẳng có lấy nửa phần vui mừng. Nữ Oa mất đi huynh trưởng(1) kính yêu của mình, tôi mất đi hóa thân ý chí của Ma đạo, Ma Đạo Tổ Sư.
(1) Cho một số bạn chưa biết về mối quan hệ giữa Phục Hy và Nữ Oa: Phục Hy, Nữ Oa là hai trong ba vị thuộc Tam Hoàng Ngũ Đế. Theo thần thoại Trung Hoa, hai người này vừa là anh em lại vừa là vợ chồng. Hai người được coi là vị thần sáng thế, tạo ra loài người, sáng lập của văn minh.
Nữ Oa rơi vào thống khổ bi thương không thể nào thoát ra, chậm chạp không có bất kỳ phản ứng gì, cũng trong lúc này, sứ giả chiến tranh bước tới trước mặt bà ta nói: “Nữ Oa, thân xác của Tạ Lan chỉ còn sót lại một tia sinh cơ”.
Một câu này của sứ giá chiến tranh đã đánh thức Nữ Oa, giúp bà ta đem toàn bộ oán hận bi thương gom thành ngọn lửa báo thù.
Lời này của sứ giả chiến tranh không sai, mặc dù trong huyền quan tôi đã đánh bại được Phục Hy, thế nhưng thân xác tôi vẫn như cũ đang rơi vào trạng thái khóa chặt hồn năng, sinh cơ dường như đã cạn kiệt sau trận chiến vừa rồi.
Trong huyền quan, chỉ cần thần niệm dồi dạo thì chiến hồn bất tử có thể thoải mái thi triển Thái Cổ Tam Kiếm mà không cần cố kỵ gì.
Thế nhưng ở bên ngoài, ngay cả sức lực sử dụng Côn Lôn Tuyết tôi cũng không có. Lúc này tôi vẫn trong tư thế nửa quỳ, ngay cả việc đứng dậy cũng không làm được.
Sử giả chiến tranh sẽ không ra tay với tôi, thế nhưng Nữ Oa và Châu Khất thì khác.
Tôi vốn tưởng rằng sau khi đánh bại Phục Hy trận chiến này sẽ kết thúc, bây giờ xem lại, trận chém giết này vẫn phải tiếp tục.
Không những vậy, trừ khi Nữ Đế tự mình ra tay, nếu không tôi vẫn sẽ chết trên Hoàn Hồn Nhai.
Ý chí chiến đấu của Nữ Oa điên cuồng tăng lên, sát ý trong mắt rừng rực như lửa.
Quang ảnh biến hóa, thất thải nghê thường trên người Nữ Oa đã hóa thành bộ yêu liên(1) chiến giáp.
Là hoa sen yêu, do khí số yêu tộc sở hóa.
Yêu tộc bởi vì Nữ Oa phi thăng thiên kiếp mà thất bại hoàn toàn, nguyên nhân lớn nhất là do Nữ Oa đã cướp đoạt toàn bộ khí số của bọn họ.
Thân mang chiến giáp yêu liên, tay cầm Thánh kiếm của Yêu tộc - kiếm La Hầu.
Trên trời có ngôi sao, tên gọi La Hầu.
Truyền thuyết Đạo Tàng có nói, La Hầu - vị thần thủ hộ của Yêu tộc vì khí số của Yêu tộc tại nhân gian mà sinh. Sinh ra có bốn chi, nửa dưới là thân rắn, thích làm xằng làm bậy, ưa mấy chuyện phản lại đạo nghĩa.
La hầu là một ngôi sao hắc ám, lại trở thành Lưu Tinh Chi Vương, tượng trưng cho những điều còn chưa tỏ tường.
Đạo Tàng coi ngày La Hầu xuất thế là ngày sát sư, trận chiến trên núi Thái m năm xưa, Khương Tuyết Dương cũng bị một tên của A Lê bắn chết vào ngày này.
Cảm giác về nguy cơ do kiếm La Hầu mang đến cho tôi cũng không khác mấy rìu Phượng Hoàng của Phục Hy.
Tam giới vẫn luôn đánh giá thấp sức mạnh chiến đấu của Nữ Oa, ngay cả Ma Đạo Tổ Sư trước đây cũng không ngoại lệ.
La Hầu Kiếm vừa xuất, trong nháy mắt Cửu U Nữ Đế liền thay đôi sắc mặt. Điều này rõ ràng cho thấy ngay cả Nữ Đế cũng cảm thấy bị chiến lực của Nữ Oa đe dọa.
Nữ Oa nhấc kiếm bước từng bước về phía tôi, mỗi một bước sát khí lại tăng thêm một phần.
Tới khi Nữ Oa chỉ còn cách tôi chừng năm trượng, Nữ Đế đã xuất thủ rồi, thân hình nhoáng một cái liền ngăn lại bước chân Nữ Oa.
“Lúc trước sứ giả chiến tranh đã từng nói, chỉ cần đánh bại Phục Hy sẽ kết thúc ở đây, Cô không cho phép ngươi ra tay với hắn”. Nữ Đế nói.
“Ha ha, cái gọi là dừng ở đây chỉ có nghĩa trước khi Thiên Đạo thoát thân khỏi nhân quả sẽ không giáng tai kiếp cho hắn ta. Thế nhưng ta đây là vì huynh trưởng báo thù, Thiên Đạo không thể can thiệp! Nữ Oa cười lạnh nói.
“Nếu đã như thế, vậy thì để Cô lãnh giáo một chút bản lĩnh kiếm La Hầu của Oa Hoàng Bệ Hạ.”
Dứt lời, Nữ Đế liền tế ra Lục Đạo Luân Hồi.
“Cửu U Nữ Đế, người có biết bản thân đang làm gì không? Châu Khất vô cùng kinh ngạc, nói.
“Chuyện Cô làm còn chưa đến lượt ngươi ý kiến”.