“Lục Đạo Luân Hồi ảnh hưởng đến họa phúc của chúng sinh, người dựa vào Lục Đạo Luân Hồi kiếm để quyết đấu với Nữ Oa, rõ ràng là không thèm để ý đến lục đạo chúng sinh. Nếu vì việc này mà làm loạn luân hồi, người có mặt mũi nào để đi gặp Hậu Thổ Nương Nương đây!”
Lời này của Châu Khất khiến Cửu U Nữ Đế trong phút chốc liền rơi vào im lặng.
Chiến lực của Nữ Đế rất mạnh, thế nhưng bất luận là ba nghìn năm trước hay ba nghìn năm sau, Nữ Đế cũng chưa từng chân chính tham gia cuộc chiến Phong Thần.
Nguyên nhân là bởi trách nhiệm của ngài quá lớn, Lục Đạo Luân Hồi kiếm không thể tùy tiện muốn dùng là dùng.
Thế nhưng Nữ Đế cũng không dừng tay, vẫn ngăn trước mặt tôi giống như cũ.
“Nữ Đế Bệ Hạ, Lục Đạo Luân Hồi kiếm liên quan đến nhiều chuyện trọng đại, Tạ Lan không xứng để ngài phải như vậy”. Tôi nói.
“Nếu không xuất kiếm, Cô không phải là đối thủ của bà ta”. Nữ Đế thẳng thắn nói.
“Vì một mình ta mà phụ cả chúng sinh, có đáng hay không?” Tôi hỏi.
“Cô vì ngươi, vốn không có chuyện đáng hay không đáng, chỉ có bằng lòng hay không”.
Tôi không thể nói nên lời, chỉ đành phó thác cho cô ấy.
Trận quyết đấu giữa Nữ Đế và Nữ Oa vừa bắt đầu đã gây ra thiên địa loạn tượng tại Âm Ty.
Thập điện Diêm Quân bước ra khỏi Diêm Vương Cung, tứ đại Phán Quan bước ra khỏi Phán Quan Ty.
Sâu trong mười tám tầng địa ngục, Địa Tạng Vương đã lên tới mặt đất.
Mạnh Bà rời khỏi cầu Nại Hà.
Thôn Hoang Quỷ, núi Kim Kê, Vọng Hương đài, các Cung Dưỡng.
Âm Ty mười ba trạm đại diện cho Lục Đạo Luân Hồi, mỗi một trạm đều rơi vào khủng hoảng vô tận.
Kiếm của Nữ Đế không thể tùy tiện sử dụng, sức mạnh Lục Đạo Luân Hồi càng không dễ dàng kinh động.
Lần rút kiếm này không giống với việc giết chết Vạn Quỷ Chi Mẫu trong Huyết Hải Phù Đồ, bởi vì Huyết Hải Phù Đồ vốn dĩ là nơi lớn nhất trong Lục Đạo Luân Hồi.
Nữ Đế xuất kiếm giết chết Vạn Quỷ Chi Mẫu là phụng theo ý chí của Hậu Thổ Nương Nương, cho dù Lục Đạo Luân Hồi có ảnh hưởng thì Nữ Đế cũng không vì vậy mà rước lấy nửa phần tội nghiệt.
Thế nhưng lần này không giống như thế, Nữ Đế vô cớ lại chiến đấu với Nữ Oa.
Chiến ý nổi lên, Nữ Đế và Nữ Oa song song phi lên trời, rời khỏi Hoàn Hồn nhai.
Nữ Oa hóa ra yêu liên chiến giáp, tay cầm kiếm La Hầu.
Nữ Đế hóa ra chiến giáp cửu u, lưng thắt sáu lá hạo kỳ, đại diện cho lục đạo chúng sinh.
Một người là chủ cõi U Minh, một người là chủ nhân Yêu tộc.
Lục Đạo Luân Hồi quyết đấu La Hầu.
Tôi lặng lẽ vận chuyển ngọn gió Phục Tô trong huyền quan nhằm hồi phục sinh cơ, tới khi sinh cơ trong cơ thể đã phục hồi được chín phần, tôi xoay người nhìn Tạ Lưu Vân, hỏi: “Tạ Lưu Vân, Lục Đạo Luân Hồi kiếm của Nữ Đế ảnh hưởng tới phúc họa của chúng sinh lục đạo. Ta nghĩ ngài cũng không mong muốn chúng sinh thiên hạ vì việc này mà gánh chịu tai kiếp”.
“Quả đúng như vậy”.
“Vậy thì còn phải phiền ngài giúp đỡ ta”.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Giúp ta giải trừ phong ấn hồn năng”.
Lời này vừa dứt, thần niệm của sứ giả chiến tranh và Châu Khất đồng thời đều dán lên người Tạ Lưu Vân.
Tôi là Ma Đạo Tổ Sư, cho dù tôi đã thoát khỏi bàn cờ thì vẫn là cái đinh trong mắt Thiên Đạo như trước đây.
Nếu Tạ Lưu Vân giúp đỡ tôi, tất sẽ chọc phải chỗ cấm kỵ của Thiên Đạo.
Mà Châu Khất và sứ giả chiến tranh cũng tuyệt đối không để ông ta làm thế.
Sứ giải chiến tranh có lẽ sẽ không ra tay, thế nhưng Châu Khất nhất định sẽ động thủ với Tạ Lưu Vân.
“Tạ Lan, sinh cơ của ngươi đã khô kiệt, cho dù ta có giúp đỡ thì ngươi cũng có thể làm được gì kia chứ? Huống hồ với năng lực của ta mà nói, cho dù có dốc toàn lực cũng chỉ giải được một phần phong án hồn năng của của Phục Hy mà thôi”. Tạ Lưu Vân nói.
“Có thể giải được một phần cũng đủ rồi”. Tôi đáp.
“Mặc dù không biết ngươi muốn làm cái gì, thế nhưng ta quyết định sẽ giúp ngươi, ngươi muốn giải ấn ở nơi nào?”
“Huyệt Thần Đình”.
“Được”.
Tạ Lưu Vân gật đầu đồng ý, vừa lúc định dùng Lục Nhâm m Dương Kiếm tìm cách giải trừ phong ấn của Phục Hy, Châu Khất nhanh như điện xẹt đã xuất hiện trước mặt ông ta.
“Tạ Lưu Vân, Quả nhân không cho phép ngươi làm như vậy”. Châu Khất nói.
Chiến lực của Tạ Lưu Vân cũng mới chỉ là Đạo Tổ, chỗ dựa lớn nhất của ông ấy chính là một bộ Lục Nhâm m Dương Kiếm có thể suy luận thiên cơ.
Mà Châu Khất là Chí Cường Đạo Tổ, còn nắm giữ âm khí vô tận của m Ty.
Cho dù ở đây hay bên ngoài, Tạ Lưu Vân đều không phải đối thủ của ông ta.
Tạ Lưu Vân bị uy áp thần niệm của Châu Khất ép chặt, không cách nào xuất kiếm.
Chính trong lúc này, Đạo Đức Thiên Tôn vốn một mực trầm mặc liền bước tới bên cạnh Tạ Lưu Vân.
Người có tên, cây có bóng.
Ba nghìn năm trước, khi Châu Khất vẫn còn là Trung Ương Quỷ Đế, Đạo Đức Thiên Tôn đã là Nhân Đạo Tổ Sư đại danh chấn động cả Tam giới.
Ba nghìn năm sau, Đạo Đức Thiên Tôn vẫn như vậy.
Châu Khất đích thực rất mạnh, thế nhưng sau khi Ma Đạo Tổ Sư và Ngọc Hoàng Đại Đế vẫn lạc, Đạo Đức Thiên Tôn vẫn có thể tồn tại giữa nhân gian, chắc chắn phải có chỗ hơn người.
Vì vậy, sau khi Đạo Đức Thiên Tôn bước tới bên cạnh Tạ Lưu Vân, Châu Khất nhìn sứ giả chiến tranh, thấy ông ta không có ý định ra tay bèn chủ động thu hồi thần niệm của mình.
“Lưu Vân, tiếp tục đi”. Đạo Đức Thiên Tôn hờ hững nói.