Cuối cùng Lữ Thuần Dương buộc phải từ bỏ việc truy sát Kiêm Hà và Mộ Dung, trừ phi ông ta thật sự có thể bỏ mặc Nhân đạo, chọn quay về Thái Cổ Thần Giới làm Thái Cổ Kiếm Thần.
Thế là, ông ta chỉ đành trơ mắt nhìn Kiêm Hà đưa Mộ Dung rời đi.
Sau khi rời khỏi Côn Lôn, hai cô gái bay đến chỗ chân núi Thiên Sơn. Mộ Dung Nguyên Duệ ngồi thiền trị thương, Kiêm Hà triệu hồi Phong Thạch trong huyền quan ra giúp đỡ.
Trải qua một đêm dài, tình trạng sức khỏe Mộ Dung Nguyên Duệ đã tốt lên hẳn, thần niệm hao tổn tuy vẫn chưa khôi phục như bình thường, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến cô ấy.
Chuyện nan giải nhất lúc này, vì lúc chiến đấu với Ngũ Nhạc đại đế Mộ Dung Nguyên Duệ đã tiêu hao thần hồn quá độ, khiến thần hồn bị tổn hại. Tuy rằng thiên đình có rất nhiều tiên thảo linh dược, nhưng không có cách nhanh chóng chữa trị thần hồn, chỉ có thể từ từ tịnh dưỡng.
Nếu muốn nhanh chóng hồi phục, chỉ đành phải đến Quy Khư, nhờ Thái Cổ Nguyệt Thần A Lê đích thân ra tay giúp đỡ thôi.
Tuyết rơi bao phủ Côn Lôn, chỗ Thiên Sơn cũng ngập trong bão tuyết.
Nhưng khác ở chỗ Côn Lôn luôn chìm trong lạnh giá rét buốt, còn Thiên Sơn lại có chút dịu nhẹ ấm áp hơn.
Tuyết rơi nhẹ nhàng, ánh sáng ban mai lờ mờ, trái tim đau đớn thống khổ của Mộ Dung Nguyên Duệ, cũng trở nên nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều.
Cuộc sống chính là như vậy, có chuyện vui cũng sẽ có chuyện buồn.
Quan trọng hơn, mặc kệ gặp phải hoàn cảnh trớ trêu cỡ nào, đều cũng đừng từ bỏ hy vọng.
Ngăm mình dưới ánh nắng ban mai, Mộ Dung Nguyên Duệ nhìn về phía đông.
Không biết cô ấy đang ngắm nhìn đám mây sặc sỡ trong ánh bình minh, hay đang hướng mắt về phía Quy Khư.
“Cô dự định khi nào quay về Thái Cổ Thần Giới hả?” Kiêm Hà nói.
Mộ Dung Nguyên Duệ trầm mặc không đáp lời.
“Sau khi cuộc chiến Côn Lôn kết thúc, sứ mệnh Tiên Đạo Tổ Sư đã hoàn thành xong hết rồi.”
“Tôi biết, cuộc chiến Côn Lôn đều do một tay tôi gây ra, tôi tất nhiên biết kết cục của mình là gì. Lúc cô ra tay cứu tôi, thì sứ mệnh Tiên Đạo Tổ Sư đã hoàn thành xong rồi.” Mộ Dung Nguyên Duệ bình tĩnh trả lời.
“Nếu như cô đã biết hết mọi chuyện, tại sao vẫn không chịu hạ quyết tâm quay về Thái Cổ Thần Giới? Kết cục của Thiên đình đã được xác định, cô còn gì không nỡ nữa hay sao?” Kiêm Hà hỏi.
Mộ Dung Nguyên Duệ là người thông minh tuyệt đỉnh, từ lúc Kiêm Hà xuất hiện cứu cô ấy, thì cô ấy cũng hiểu rồi, tương lai của cô ấy đã không còn liên quan gì đến căn cơ Tiên đạo nữa.
Tiên đạo bỏ rơi Côn Lôn tổ đình, nền móng nhân gian, Nhân đạo bỏ mặc phủ Thần Tiêu Ngọc, nền móng Thiên đình, giai đoạn đầu của cuộc chiến phong thần cũng xem như đã kết thúc rồi.
Thực tế thì, giả sử cuộc chiến phong thần cứ chấm dứt tại đây, cũng dược xem là một kết cục tốt nhất cho tam giới.
Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Nếu như Thái Cổ Tam Giới không thể hội tụ đầy đủ, khói lửa cuộc chiến phong thần vẫn phải tiếp tục diễn ra, đến tận khi ba đạo chỉ còn một đạo tồn tại, còn phải quy phục dưới chân Thiên đạo. Ma đạo chỉ đang tạm thời rời khỏi ván cờ, chỉ cần Thiên đạo vẫn bình an vô sự, thì cuối cùng vẫn sẽ bị kéo vào cuộc chiến mới.
Vậy nên, hiện giờ Tiên đạo giao cho ai cai quản đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là ai có thể trở thành Thái Cổ Thần Vương, thống nhất Thái Cổ Thần Giới hòng tuyên chiến với Thiên đạo.
Người được chọn để trở thành Thái Cổ Thần Vương chỉ có ba người, Thái Cổ Chiến Thần, Thái Cổ Kiếm Thần, Thái Cổ Lôi Thần.
Đấu Mẫu Nguyên Quân bắt buộc phải ứng kiếp, chỉ còn lại cô ấy và Lữ Thuần Dương.
“Tại sao cô lại cho rằng chỉ có mình tôi mới thích hợp làm Thái Cổ Thần Vương? Thái Cổ Kiếm Thần Lữ Thuần Dương, có sức mạnh chiến đấu còn cao thâm hơn tôi, để ông ta trở thành Thái Cổ Thần Vương, không phải càng dễ thống nhất Thái Cổ Thần Giới sao?” Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
“Lữ Thuần Dương sinh ra từ kiếm, nhìn bề ngoài thì kiếm tâm có vẻ thấu hiểu lý lẽ, nhưng chấp niệm dành cho kiếm của ông ta chính là sơ hở lớn nhất. Cảnh giới tu luyện kiếm đạo không có điểm dừng, lỡ như Thiên đạo dùng kiếm làm miếng mồi ngon dụ ông ta, thì Lữ Thuần Dương rất khó để giữ vững lập trường của mình.” Kiêm Hà nói.
“Nếu là tôi của trước đây, nhất định sẽ không hề do dự mà quay về Thái Cổ Thần Giới.” Mộ Dung Nguyên Duệ thở dài nói.
“Vậy tại sao bây giờ lại không được nữa?” Kiêm Hà hỏi.
“Nếu Lữ Thuần Dương có sơ hở, thì hiện giờ trong lòng tôi cũng có chuyện vướng chân vướng tay rồi.”
“Khúc mắc của cô là gì chứ?” Kiêm Hà bất ngờ hỏi.
Mộ Dung Nguyên Duệ lại im lặng không nói gì hết.
Sau khi Kiêm Hà hỏi xong, mới phát hiện ra có điều không ổn.
Chỉ là cô ấy vô cùng tò mò, một người sở hữu đạo chiến thần hoàn chỉnh, thì vì sao trong lòng lại đắn đo do dự.
Đạo Chiến Thần, có thể đoán trước tiên cơ, tự chấm dứt nhân quả.
“Vậy bây giờ cô có dự định gì, quay về Thiên đình sao?” Kiêm Hà nói
“Nếu tôi quay về thiên đình, hai đạo Nhân Tiên sẽ tiếp tục nổ ra chiến tranh, nên tạm thời tôi sẽ không quay về thiên đình.”
Nhân đạo mất đi Đẩu Mẫu Nguyên Quân, cái giá tương ứng chính là Mộ Dung Nguyên Duệ ứng kiếp ở Côn Lôn.