Giả sử Mộ Dung Nguyên Duệ bình an quay về Thiên đình, Lữ Thuần Dương nhất đinh sẽ xuất binh đánh thiên đình. Đến lúc đó, cuộc chiến Nhân Tiên chỉ còn nước một mất một còn thôi.
“Không quay về thiên đình, vậy cô muốn đi đâu chứ?” Kiêm Hà lại hỏi.
“Tôi không biết nữa.” Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ lại nhăn mày khó xử.
“Vậy đi, cô cứ theo tôi về Quy Khư trước đã, vừa hay có thể nhờ A Lê chữa trị thần hồn của cô.” Kiêm Hà nói.
“Ta không đi.” Mộ Dung Nguyên Duệ quả quyết từ chối.
“Tại sao chứ?” Kiêm Hà thắc mắc hỏi.
“Chẳng có tại sao gì hết, nói chung là tôi sẽ không đi Quy Khư đâu.” Mộ Dung Nguyên Duệ kiên quyết nói.
Nhớ lại mấy biểu cảm bối rối không tự nhiên của Mộ Dung Nguyên Duệ, Kiêm Hà đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn thẳng vào mắt cô ấy hỏi: “Khúc mắc trong lòng cô không phải có liên quan đến Tạ Lan đó chứ?”
Nghe Kiêm Hà nhắc đến tên tôi, Mộ Dung Nguyên Duệ thoáng chốc hoảng loạn, quay đầu tránh né.
Thấy thế, Kiêm Hà bỗng dưng bật cười lớn, nhân lúc Mộ Dung Nguyên Duệ thất thần, liền sử dụng sức mạnh Huyễn Ma phong ấn thần đình của cô ấy.
Mộ Dung Nguyên Duệ lơ là cảnh giác, liền bị Kiêm Hà dùng một chiêu khống chế.
Thần niệm của cô ấy vốn chưa hồi phục hoàn toàn, sau khi huyệt thần đình bị phong ấn, lượng thần niệm kiểm soát được càng ít ỏi hơn, nên hoàn toàn không còn sức phản kháng.
Tiếp đó, Kiêm Hà lại phất tay, điểm hết toàn bộ huyệt đạo trên người Mộ Dung Nguyên Duệ.
“Cô muốn làm gì vậy?” Mộ Dung Nguyên Duệ vừa tức vừa lo.
“Còn làm gì nữa, tất nhiên là dẫn cô đi gặp Tạ Lan rồi. Gỡ chuông cần người buộc chuông, nếu như khúc mắc trong lòng cô có liên quan đến Tạ Lan, thì chỉ đành do chính tay anh ấy hóa giải thôi.”
“Không được, cô không thể dẫn tôi đi gặp anh ấy được.” Mộ Dung Nguyên Duệ vội vàng hét lên.
“Tại sao?” Kiêm Hà hỏi.
“Bây giờ chỉ mình tôi gặp trở ngại, nếu cô đưa tôi đi gặp anh ấy, thì đến lúc đó sẽ khiến tâm cảnh anh ấy có khúc mắc khó lòng gỡ bỏ được, sẽ hại chết anh ấy đó.”
“Ha ha, tôi không tin đâu. Tạ Lan có tim Thất Khiếu Linh Lung, tâm cảnh của anh ấy sẽ không dễ gì bị lay động đâu, cũng sẽ không đánh mất chính mình.”
Nói xong, Kiêm Hà bế Mộ Dung Nguyên Duệ lên, cấp tốc quay về Quy Khư.
Biết là dù nói thế nào cũng sẽ không thể thay đổi suy nghĩ của Kiêm Hà, nên Mộ Dung Nguyên Duệ cũng không nói thêm gì nữa.
Quy Khư, đỉnh núi Bất Chu.
Tôi đang cảm ngộ kiếm đạo trên đỉnh núi, bỗng nhiên phát hiện ra một luồng thần niệm mạnh mẽ từ phía tây truyền đến, bèn thu kiếm đứng lên quan sát.
Không lâu sau đó, liền thấy Kiêm Hà bế Mộ Dung Nguyên Duệ bay tới chỗ này.
Nhìn sắc mặt hồng hào của Mộ Dung Nguyên Duệ, nhưng thần niệm lại ít ỏi đến đáng thương, tôi bèn vội hỏi: “Kiêm Hà, cô ấy bị thương rồi sao?”
“Thương thế không có gì đáng ngại đâu, chỉ là thần niệm cần nhờ A Lê chữa trị giúp cô ấy.”
Nói xong, Kiêm Hà nhanh chóng giải trù cấm chế trên người Mộ Dung Nguyên Duệ. Vỗ vỗ tay nói: “Tôi đi tìm A Lê đây, cô có bí mật gì không thể nói ra thì cứ ở đây từ từ trò chuyện với chồng tôi đi.”
Kiêm Hà tinh nghịch, rõ ràng biết Mộ Dung Nguyên Duệ và tôi có dây dưa nhân duyên với nhau, nên mới cô ấy nói rõ lập trường của mình.
Gò má của Mộ Dung Nguyên Duệ vốn đã hơi đỏ ửng, nay như sắp bị luộc chín.
Những ngày qua, tôi vẫn luôn lo lắng cho tình hình chiến tranh ở Côn Lôn, trong lòng luôn nhớ nhung đến Mộ Dung Nguyên Duệ.
Lúc này đây cô ấy đã bình an vô sự đứng trước mặt tôi, rõ ràng trong lòng có ngàn lời muốn nói, nhưng bây giờ đến tên của cô ấy cũng không thể cất tiếng gọi được.
Sau trận chiến vực Trả Hồn, tôi theo Nữ Đế đến đá tam sinh.
Thời khắc ngắm nhìn sợi dây liên kết màu đỏ chói kia, lần đầu tiên tôi thấu hiểu được tấm lòng của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Mộc qua người tặng ném sang,
Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người,
Phải đâu báo đáp ai ơi,
Để mà giao hảo đời đời cùng nhau!
Mộ Dung Nguyên Duệ yêu tôi, không hề ít hơn Thùy Họa!
Tôi mê mẩn nhìn cô ấy, nhưng cô ấy cứ mãi cúi đầu không nói năng gì hết, từ lúc xuất hiện ở đỉnh núi Bất Chu đến giờ, cô ấy không thèm nhìn tôi lấy một cái.
“Nguyên Duệ, sau khi cuộc chiến ở vực Trả Hồn kết thúc, anh đã tới xem đá tam sinh một lần nữa đó.” Tôi nói.
Nghe tôi nhắc đến đá tam sinh, sắc mặt của Mộ Dung Nguyên Duệ bỗng nhìn thay đổi.
Ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi: “Anh đã nhìn thấy những gì?”
“Nhì thấy sợi dây nhân duyên của hai chúng ta, cũng hiểu tấm lòng của em.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Mộ Dung Nguyên Duệ trầm ngâm hỏi.
“Anh có nhìn thấy sợi nhân duyên của hai chúng ta có thêm một nút thắt màu đỏ, anh đã hỏi Nữ Đế đó là gì, nhưng Nữ Đế nói một ngày nào đó anh gặp em liền sẽ hiểu ngay thôi.”
“Vậy giờ anh đã nhìn thấy em rồi, đã hiểu được ý nghĩa trong đó là gì chưa?” Sắc mặt của Mộ Dung Nguyên Duệ đã khôi phục lại dáng vẻ như thường ngày, quay trở lại là một Tiên Đạo Tổ Sư lạnh lùng xa cách.
“Vẫn chưa.”
“Tạ Lan, em hy vọng anh mãi mãi sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa trong đó là gì.”