Lời nói của Mộ Dung Nguyên Duệ khiến tôi vô cùng bối rối, tôi gặn hỏi cô ấy nguyên nhân là gì nhưng cô ấy vẫn không chịu nói ra.
So với trước đây, hình như Mộ Dung Nguyên Duệ đã có sự thay đổi hoàn toàn khác.
Trước đây, cô ấy thấu tình đạt lý lạnh lùng xa cách, giống như tiên tử không nhuốm bụi trần.
Nhưng hiện giờ, cảm xúc của cô ấy bỗng trở nên thay đổi thất thường, hay lộ ra dáng vẻ yếu đuối nũng nịu, giống hệt như Thùy Họa lúc mất đi trí nhớ, không biết có phải do thần hồn bị tổn hại hay không.
Thời gian sau đó, tôi và cô ấy cũng không nói chuyện gì nhiều, không phải vì không có gì để nói, mà tôi cảm giác cô ấy hình như đang cố tình tránh né tôi.
Qua hồi lâu, đã thấy Tuyết Dương đến đỉnh núi. Mỉm cười cúi người hành lễ với Mộ Dung Nguyên Duệ: “Bái kiến Tiên Đạo Tổ Sư.”
“Khương tướng không cần khách khí đâu, tôi đã không còn là Tiên Đạo Tổ Sư nữa.” Mộ Dung Nguyên Duệ lịch sự nói.
“Nghe nói thần hồn của cô bị tổn hại, tôi đã sắp xếp cho A Lê đến trị thương cho cô, mời đi theo tôi.”
“Được, cảm ơn Khương tướng.”
Xuống đỉnh núi, Khương Tuyết Dương thẳng thừng để Mộ Dung Nguyên Duệ ở tạm phủ đệ của tôi.
“Nuôi thần hồn dễ dàng, nhưng dưỡng thần hồn cũng rất khó, muốn khôi phục thần hồn không phải là chuyện một sớm một chiều, cô cứ ở tạm chỗ này để dưỡng thương đi.” Tuyết Dương nói.
“Chỗ này là động phủ của ai vậy?” Mộ Dung Nguyên Duệ ngập ngừng hỏi.
“Tạ Lan.”
Mộ Dung Nguyên Duệ giật mình nhìn tôi một cái, gò má lại đỏ ửng.
Vừa muốn từ chối, đã bị Khương Tuyết Dương ngắt lời: “Mau vào đi, bên trong đâu chỉ có một phòng thôi, A Lê còn đang ở trong đó đợi cô nữa đấy.”
Lúc xây dựng động phủ này, ngoài phòng của tôi và Thùy Họa, còn xây phòng hờ thêm một phòng cho Kiêm Hà ở nữa.
Căn phòng mà Tuyết Dương dùng làm nơi trị thương cho Mộ Dung Nguyên Duệ, chính là phòng ngủ của Kiêm Hà.
A Lê đã đứng ở trước cửa chờ, mỉm cười hành lễ với Mộ Dung Nguyên Duệ, nói: “Mộ Dung tiên tử, mời theo tôi vào trong.”
Đợi hai người vào trong, tôi mới hỏi Khương Tuyết Dương: “Kiêm Hà đâu?”
“Cô ấy đang đứng chờ tạm biệt anh ở núi Tổ Long tại biên giới phía nam.”
“Tạm biệt?”
“Thiên đạo sẽ không tiếp tục đứng yên nhìn đại quân Thái Cổ Ma Giới bao vây bên ngoài ngân hà đâu, đã đến lúc Kiêm Hà phải quay về vũ trụ rồi.”
Bên giới phía nam chỉ có một ngọn núi Không Tang, bây giờ lại mọc thêm một ngọn núi Tổ Long dưới mặt nước, lúc này Kiêm Hà đang đứng chỗ núi Tổ Long đợi tôi.
Bất luận là núi Tổ Long hay vực Kỳ Lân đều là thánh địa của Ma đạo, cấm tuyệt đối không được leo lên. Bởi vì, mỗi một hòn đá, đều do máu thịt của Ngạo Phong và Yến Tháp hóa thành.
Vực Kỳ Lân âm u ảm đảm, giống như tính cách của Yến Tháp, lặng lẽ điềm đạm như mặt đất.
Núi Tổ Long lại có nhiều phong cảnh hơn, sông núi liền kề, cây cỏ mọc xum xuê.
Quang cảnh đầy sức sống này là do A Lê cầu xin Phong Chủ tạo ra, cô bé không nhẫn tâm nhìn Ngạo Phong hứng chịu mưa gió bão táp.
Mỗi khi trời sập tối, A Lê sẽ bay đến vầng trăng trên núi Tổ Long âm thầm bầu bạn bên cạnh người yêu.
Ánh trăng nhẹ nhàng như mặt nước, êm đềm lặng lẽ.
Trong mắt Kiêm Hà tràn đầy trìu mến, cô ấy mỉm cười nhìn tôi, nhưng khóe mi đã rưng rưng nước mắt.
Nhớ nhau không biết ngày nào gặp? Lúc ấy đêm ấy chan chứa tình.
Trước đây Kiêm Hà mị hoặc quyến rũ, từ lúc trở về từ chỗ Thái Cổ Ma Giới, tính cách đã hoàn toàn thay đổi.
Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có chút tùy hứng, nhưng phần lớn thời gian sẽ luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh điềm đạm, chính vì trên vai cô ấy đang gánh vận mệnh của Thái Cổ Ma Giới, đã không còn là yêu nữ yểu điệu mị hoặc như trước nữa.
Tôi ôm chặt lấy cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mày của cô ấy.
Ngặt nỗi trái tim đau như cắt, nụ hôn còn mang theo cảm giác chia ly khổ sở, thật hận không thể đem cô ấy hòa vào trong xương cốt của mình.
Càng không nỡ chia ly, thì trái tim càng đau đớn.
“Tạ Lan, em sắp phải đi rồi. Một mình Thùy Họa không đủ sức chống chọi với đại quân Thiên đạo, em bắt buộc phải quay về vũ trụ cùng hợp lực chiến đấu với chị ấy. Sau khi em đi rồi, anh nhất định nghĩ ra cách nhanh chóng thuyết phục Mộ Dung Nguyên Duệ quay về Thái Cổ Thẩn Giới. Cuộc chiến Thái Cổ Thần Ma không thể kéo dài quá lâu được, thời gian đều do Thiên đạo kiểm soát hết.”
“Mộ Dung Nguyên Duệ sớm đã hạ quyết tậm chiến đấu với Thiên đạo, đợi cô ấy hồi phục thần hồn xong, không cần anh đi khuyên đâu, cô ấy sẽ tự mình quay về Thái Cổ Thần Giới thôi.” Tôi nói.
“Nếu như là trước đây, cô ấy tất nhiên sẽ quay về tranh giành ngôi vị Thái Cổ Thần Vương, nhưng bây giờ tâm cảnh của cô ấy đã gặp phải trở ngại rồi, em sợ rằng cô ấy gánh vác không nổi trách nhiệm nặng nề này, nên không chịu đi tham gia vào cuộc chiến tranh giành quyền lực đâu.” Kiêm Hà nói.
“Trở ngại gì chứ?” Tôi hỏi.
“Em cũng không biết nữa, nói chung là có liên quan đến anh. Thật ra anh cũng nhìn ra rồi mà, cô ấy đã không còn giống như trước đây nữa?”
“Có phải do thần hồn chịu tổn hại không?”
“Không phải, trước khi cô ấy thiêu cháy thần hồn, em đã phát hiện ra cô ấy có chút kỳ lạ rồi. Em để A Lê chữa trị thần hồn cho cô ấy, thật ra là kiếm cớ để giữ cô ấy lại đó.”
“Tuyết Dương là người tâm tư cẩn trọng thấu hiểu lòng người, cô ấy chắc hẳn đã tìm ra mấu chốt vấn đề.”