“Ngoài chuyện của Mộ Dung Nguyên Duệ ra, lần này em quay về vũ trụ còn muốn dẫn Ngạo Phong đi theo nữa.”
“Em muốn dẫn Ngạo Phong đi?” Tôi kinh ngạc thốt lên.
“Thái Cổ Ma Giới có một ngọn núi Thánh Ma, thần hồn của Ngạo Phong đã vỡ nát chỉ còn lại ý chí, nếu giữ lại nhân gian sẽ mãi mãi không thể tỉnh lại đâu, núi Thánh Ma có thể giúp cậu ấy ngựng tụ thần hồn.” Kiêm Hà nói.
“Sau khi ngưng tụ thần hồn, có còn là cậu ấy trước đây nữa không?” Tôi hỏi.
“Linh thức tất nhiên vẫn là cậu ấy, nhưng thân xác sẽ không còn là cơ thể Tổ Long nữa.”
“Không phải cơ thể Tổ Long thì sẽ là gì?”
“Còn phải xem cậu ấy giành được bao nhiêu cơ duyên ở núi Thánh Ma đã, cơ duyên đủ tốt sẽ là Thái Cổ Ma Long có sức mạnh tương đương với Thái Cổ Ma Đế.”
“Nếu cơ duyên không tốt thì sao?”
“Cơ duyên không tốt, sẽ là một ma long sa ngã, suốt đời làm ma.”
Nếu như Ngạo Phong suốt đời phải làm ma, thì cậu ấy vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội ở cạnh A Lê nữa.
Giống như sự đối lập giữa Thái Cổ Thần Giới và Thái Cổ Ma Giới.
“A Lê tuyết đối sẽ không đồng ý để em dẫn Ngạo Phong đi đâu.” Tôi nói.
“Em biết, thế nên em mới nhân lúc cô bé đang chữa trị thần hồn cho Mộ Dung Nguyên Duệ âm thầm rời khỏi Ma đạo. Chuyện này, cứ để anh quyết định đi.”
Tôi im lặng hồi lâu, rồi ngật đầu.
Cho dù tương lai Ngạo Phong không thể ở cạnh A Lê, còn tốt hơn để A Lê ngày đêm khóc thầm vì cậu ấy.
Thứ mà A Lê mang đi không phải núi Tổ Long, mà là ý chí của Ngạo Phong bên trong núi.
Chuyện này, phải cần tôi sử dụng cờ chiêu hồn Ma đạo giúp cô ấy mới được.
Bởi vì Ngạo Phong là đệ tử Ma đạo, nên có thể dùng cờ chiêu hồn triệu hồi ý chí của cậu ấy từ trong núi Tổ Long ra.
Từ từ men theo tiếng gọi của cờ chiêu hồn, ý chí của Ngạo Phong hóa thành một ảo ảnh Tổ Long nhàn nhạt bay ra từ ngọn núi Tổ Long.
Ý chí mỏng manh không có chưa linh thức, Ngạo Phong không nhìn tôi cũng không nhìn Kiêm Hà, đôi mắt rồng của cậu ấy chỉ nhìn đăm chiêu vào cờ chiêu hồn Ma đạo.
Kiêm Hà mở huyệt thần đình của mình, thi triển sức mạnh vạn ma, cưỡng ép ý chí của Ngạo Phong bỏ vào trong huyền quan của mình.
Ảo ảnh ý chí của Ngạo Phong vừa bị Kiêm Hà hấp thu vào huyền quan, thì cả ngọn núi Tổ Long đột nhiên chìm xuống dưới đáy biển sâu
Làm xong chuyện này, Kiêm Hà tạm biệt tôi, rồi bay vút ra xa biến mất tầm nhìn của tôi.
Tôi không vội quay về núi Bất Chu, bởi vì tôi biết núi Tổ Long có xảy ra bất kỳ chuyện gì nhất định ảnh hưởng đến A Lê.
Quả nhiên, ngay sau đó tôi liền nhìn thấy A Lê hốt hoảng chạy tới.
Lúc này vùng biển quanh núi Tổ Long đã yên tỉnh trở lại, chỉ còn mặt nước biển, không có núi.
Sắc mặt A Lê trắng bệch, đôi môi cũng run rẩy không ngừng.
Chưa kịp cất tiếng hỏi, thì gương mặt đã đẫm nước mắt.
Tôi lau nước mắt trên mặt cô bé, nhẹ nhàng vuốt tóc rồi an ủi: “A Lê, em không cần đau lòng nữa, Ngạo Phong đã được Kiêm Hà dẫn đi rồi.”
“Dẫn đi đâu chứ?”
“Thái Cổ Ma Giới, Kiêm Hà nói ở đây có cơ duyên giúp Ngạo Phong ngưng tụ thần hồn.”
Nghe tôi nói vậy, A Lê liền mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Anh Lan, đến khi nào thì em có thể đoàn tụ cùng Ngạo Phong?”
“Mặc kệ phải mất bao lâu thời gian, thì em cũng sẽ mãi đợi cậu ấy phải không?”
“Vâng, em sẽ mãi mãi đợi anh ấy. Dù sông cạn núi mòn, tình cảm của em mãi mãi không thay đổi.”
Nhờ A Lê giúp đỡ, tốc độ hồi phục thần hồn của Mộ Dung Nguyên Duệ rất nhanh.
Nhưng mà, cho dù thần hồn đã hồi phục hoàn toàn, những người tiếp xúc với cô ấy đều nhìn ra sự thay đổi khác thường của cô ấy.
Cô ấy đã không còn là Tiên Đạo Tổ Sư nắm giữ quyền lực tối cao, cũng không còn là Thái Cổ Chiến Thần sát phạt quyết đoán. Nếu như trước đây cô ấy là tiên nữ thanh tao thoát tục, thì hiện tại cô ấy đã bị giáng xuống phàm trần.
Tâm cảnh không vững vàng, cảm xúc bất ổn định.
Có mấy lần tôi cảm nhận được cô ấy đang dùng thần niệm theo dõi tôi, nhưng lúc gặp tôi lại bày ra bộ dáng xa cách như sắp đối đầu với kẻ địch, một câu cũng không thèm nói với tôi.
Nhưng đến cả người thông minh thấu hiểu lòng người như Tuyết Dương, cũng không thể hiểu được tâm cảnh của cô ấy gặp trở ngại ở đâu.
“Tuyết Dương, rốt cuộc chuyện này là sao?” Tôi hỏi.
“Em cũng không điều tra được gì hết.” Tuyết Dương thở dài nói.
“Có phải cuộc chiến Côn Lôn nổ ra đã cô ấy gặp đả kích quá lớn, nên rơi vào ma chương rồi chăng?”
“Thái Cổ Chiến Thần, làm sao có thể vì chuyện thắng thua mà rơi vào ma chướng chứ?” Tuyết Dương lắc đầu nói.
Nhìn cô ấy cũng không nghĩ ra nguyên nhân, tôi đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trên đá tam sinh, bèn mô tả là những gì đã nhìn thấy trên đá tam sinh cho cô ấy nghe.
“Anh nói sợi dây nhân duyên của anh và Mộ Dung Nguyên Duệ còn có thêm nút thắt màu đỏ sao?” Khương Tuyết Dương nghe xong liền hỏi.
“Ừ, lúc ấy anh hỏi Nữ Đế đó là có ý gì, cô ấy nói đợi anh gặp lại Mộ Dung Nguyên Duệ sẽ biết thôi.”
Khương Tuyết Dương trầm ngâm suy nghĩ hồi lần, đột nhiên hàng lông mày cau lại bất thình lình giãn ra.
Ngước mắt nhìn chằm chằm vào tôi hỏi: “Anh và Mộ Dung Nguyên Duệ có phải đã làm gì rồi không?”
“Cái gì cơ?”
“Là làm chuyện vợ chồng đấy.”
“Không có.”
Thấy tôi phủ nhận, Khương Tuyết Dương lại cau mày đắn đo.
“Tuyết Dương, rốt cuộc em nghĩ đến chuyện gì rồi?”
“Nếu như em đoán không sai, nút thắt trên sợi dây nhân duyên là đang chỉ nút thắt con trai con gái đó.”
“Ý em là cô ấy đã…”
“Đúng vậy, Mộ Dung Nguyên Duệ có thai rồi.”