Nghe Khương Tuyết Dương nói Mộ Dung Nguyên Duệ đã mang thai, tôi bàng hoàng đến không nói nên lời.
Thì ra đây chính là ý nghĩa của nút thắt màu đỏ trên dây nhân duyên.
Tuy nhiên, Mộ Dung Nguyên Duệ và tôi lại có tình cảm với nhau nhưng vẫn không mất đi lễ tiết, thời gian thân mật nhất cũng chỉ là ôm nhau say đắm, chưa bao giờ làm điều gì quá đáng hơn.
Vậy đứa trẻ đến từ đâu?
“Nút thắt trên dây nhân dyên có ý nghĩa nào khác không?” Tôi hỏi.
“Trong Đạo tàng không ghi chép gì về đường nhân duyên, nhưng xét theo những thay đổi của Mộ Dung Nguyên Duệ, e rằng đây là cách giải thích duy nhất.”
“Nhưng tôi thực sự không làm gì cô ấy cả.”
"Đây cũng chính là điểm tôi cảm thấy kỳ quái, bởi vì đứa bé này quả thật là của cậu." Khương Tuyết Dương bối rối đáp.
Tôi lại nhớ tới lời của Nữ Đế, nếu đứa bé không phải là của tôi, cô ấy cũng sẽ không dùng ánh mắt đó nói cho tôi biết, đợi khi nhìn thấy Mộ Dung Nguyên Duệ thì sẽ biết thôi.
Theo tính toán thời gian, lần tiếp xúc gần gũi nhất của tôi với Mộ Dung Nguyên Duệ là khi giác ngộ trong hư không vũ trụ.
Vì cả hai chúng tôi đều hóa thân thành đạo, nên khi đi xuyên thời gian và không gian, cơ thể chúng tôi hóa thành khí huyết, dung hòa lại với nhau.
Lúc đó tôi còn lấy làm lạ, vì huyết khí của mỗi người đều độc lập và không thể hòa trộn được. Khi tôi hỏi cô ấy xem có phải cô ấy chưa từng chặt đứt đường nhân duyên hay không, Mộ Dung Nguyên Duệ nói rằng tình yêu xuất phát từ trái tim, cô ấy chỉ muốn làm theo những gì trái tim mách bảo.
Tương nhu dĩ mạt, huyết nồng ư thủy, vì vậy mà tôi với cô ấy bị đường nhân duyên đưa đẩy thành một cặp phu thê được trời đất công nhận.
Khí huyết hòa quyện, âm dương tương giao, lúc đó Mộ Dung Nguyên Duệ chắc chắn là vào lúc đó mà mang thai con của tôi.
Tôi kể lại trải nghiệm này cho Khương Tuyết Dương, tia nghi ngờ cuối cùng của Khương Tuyết Dương hoàn toàn biến mất, cười nói: "Đúng là ứng với câu, nhất âm nhất dương vị chi đạo, âm dương bất trắc vị chi thần."
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có con."
Thùy Họa là âm linh, Kiêm Hà là ma thể.
Vì vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có con cái, chỉ thỉnh thoảng nghĩ đến cảnh tượng hoang đường trên đá Tam Sinh, trong lòng có chút thương cảm nhưng rồi lại nhàn nhạt trôi qua.
Bây giờ, Mộ Dung Nguyên Duệ đang mang thai, cảnh tượng phi lý đó dần dần trở thành hiện thực.
Sau khi vượt qua cú sốc, tôi cảm thấy sự lo lắng bắt đầu dâng trào.
Trận chiến phong thần đã bước vào giai đoạn cuối, nếu Thái Cổ Thần Ma không thể quay về giam chân Thiên đạo, vậy thì Thiên đạo sẽ sớm thoát khỏi nhân quả của Nhân gian. Khi đó sẽ chỉ còn chờ ngày trời diệt chúng sinh.
Nếu chúng tôi không muốn Lữ Thuần Dương trở thành Thái Cổ Thần Vương, thì Mộ Dung Nguyên Duệ nhất định phải trở về Thái Cổ Thần giới.
"Tâm can Mộ Dung Nguyên Duệ có nhược điểm, cô ấy nhất định không thể đấu lại Lữ Thuần Dương." Tôi nói.
"Tạ Lan, lúc này cậu không phải nên quan tâm Mộ Dung Nguyên Duệ cùng đứa con trong bụng hơn sao?" Khương Tuyết Dương cười khổ hỏi.
"Trách thì chỉ trách đứa nhỏ này tới không đúng lúc."
"Có đúng lúc hay không tôi không quan tâm, điều bây giờ tôi muốn chính là cho Mộ Dung Nguyên Duệ một danh phận, muốn cô ấy thể diện, vẻ vang trở thành chủ mẫu Ma Đạo."
“Cô quên là Thùy Họa mới là thê tử của tôi sao, ngay cả Kiêm Hà cũng chỉ là danh phận đạo lữ.”
“Thùy Họa đã quên hết mọi thứ, cậu và Mộ Dung huyết nhục tương giao, là một cặp vợ chồng được trời đất công nhận, huống chi, hiện giờ cô ấy lại đang mang thai đứa con của cậu, lẽ nào ngay cả một danh phận cậu cũng không muốn cho cô ấy à?" Khương Tuyết Dương trừng mắt nhìn tôi mà hỏi.
“Không phải là tôi không cho, chỉ là sợ cô ấy không muốn có.”
“Cậu sai rồi, sau khi Mộ Dung Nguyên Duệ mang thai, tâm trạng cô ấy hoàn toàn suy sụp, không còn là Tiên Đạo Tổ Sư cao cao tại thượng như trước kia nữa, điều cô mong muốn nhất bây giờ chính là sự thừa nhận của cậu, nếu không thì sau khi thần hồn phân tách rồi thì cô ấy đã chủ động từ biệt cậu.”
Tuyết Dương nói đúng, nếu Mộ Dung Nguyên Duệ còn có thể duy trì được tâm thái ban đầu, cho dù không muốn quay về Thái Cổ Thần giới, cũng sẽ không ở lại Quy Khư mãi như vậy.
Cô ấy ở lại là vì còn nghĩ đến tôi.
“Vậy tại sao cô ấy không nói cho tôi biết sự thật mà còn mong rằng tôi sẽ không bao giờ biết đến.” Tôi hỏi.
“Bởi vì cô ấy vẫn chưa quên sứ mệnh của mình, dù cho tinh thần suy sụp nhưng cô ấy vẫn nhớ mình còn phải tranh giành vị trí Thái Cổ Thần Vương. Nếu để cậu biết cô ấy mang thai đứa con của cậu, thì cậu vẫn sẽ để cô ấy rời đi sao?”
“Tôi thà rằng để Lữ Thuần Dương trở thành Thái Cổ Thần Vương."
“Vậy nên đó là lý do tại sao cô ấy từ chối nói cho cậu biết.”
Tôi đã đánh giá thấp phản ứng của Khương Tuyết Dương, sau khi biết Mộ Dung Nguyên Duệ có thai, cô ấy đã kích hoạt trận Vạn Tiên, rồi tuyên bố Quy Khư tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Chiến tướng Ma Đạo kinh ngạc một phen, từ khắp nơi trong Quy Khư nhanh chóng tập hợp về núi Bất Chu.
“Khương tướng, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bắc Minh Tú hỏi.
"Mấy ngày tới sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng ở núi Bất Chu, đệ tử Ma Đạo ắt phải dùng toàn lực bảo vệ núi Bất Chu, không được để lộ ra sơ hở nào cho kẻ địch." Khương Tuyết Dương đáp.
Về phần sự tình cụ thể, Khương Tuyết Dương cũng không nói rõ.
Quân lệnh được ban bố, các bên của Quy Khư đều chuẩn bị chiến đấu, trong phạm vi ba ngàn dặm của biển Vô Tận đã trở thành một khu vực cấm.
Bắc Minh Tú ở phía bắc, A Lê canh giữ phía nam, Lưu Phong Sương bảo vệ phía tây, Lâm Thanh Thủy trấn giữ phía đông.
Phong Chủ tuần tra toàn bộ lãnh thổ, Hi Hòa kiểm soát bầu trời và Liễu Chi Nhung ẩn náu trong nơi sâu của biển Vô Tận.
"Tuyết Dương, việc này liệu có phải có chút chuyện bé xé to không?" Tôi hỏi.