"Mộ Dung Nguyên Duệ địa vị phi thường, là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Thái Cổ Thần Vương, tôi lo lắng Thiên đạo sẽ gây bất lợi cho cô ấy."
“Đúng vậy, Thiên đạo sẽ không bao giờ mở to mắt nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ trở thành Thái Cổ Thần Vương.”
Nếu Mộ Dung Nguyên Duệ tiếp tục làm Tiên Đạo Tổ Sư, vậy thì trước khi cô ấy trở về Thái Cổ Thần giới, Thiên đạo sẽ không thể tự mình ra tay.
Bởi vì trận phong thần vốn là do Thiên đạo khởi xướng, là nhân quả của ông ta.
Giờ đây Mộ Dung Nguyên Duệ từ sau trận ở Côn Lôn đã hoàn thành sứ mệnh của Tiên Đạo Tổ Sư, đồng thời chủ động cắt đứt quan hệ nhân quả với Tiên đạo, Thiên đạo nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Mặc dù ở lại Quy Khư có vẻ như an toàn nhưng với thủ đoạn của Thiên đạo thì chúng tôi không thể không đề phòng.
Lá bài mà Thiên đạo có thể sử dụng vẫn còn rất nhiều, sức mạnh của sứ giả chiến tranh là thứ không thể đo lường được, sau khi Phục Hy chết, Nữ Oa quyết tâm thực hiện kế hoạch diệt thế của Thiên đạo, tất cả bọn họ đều có thể ra tay với Mộ Dung Nguyên Duệ.
Ngoài bọn họ ra, thì trong Thái Cổ Tiên Dân cũng còn rất nhiều chiến lực mạnh mẽ nguyện chiến đấu cho Thiên đạo, trong số họ cũng có những chiến lực ngang với Hồng Vân, Minh Hà Lão Tổ, nói không chừng hai thứ quái vật này vẫn còn sống cũng nên.
Ma đạo hiện giờ không có chiến tranh, thứ nhất là vì Thiên đạo đã cạn thủ đoạn ở Nhân gian, thứ hai là vì sát cục ở Vực Trả Hồn thất bại đã khiến Ma đạo ra khỏi ván cờ, trước khi trận phong thần kết thúc, ông ta không còn lý do gì để xuất quân đến Quy Khư nữa.
Mà sự xuất hiện của Mộ Dung Nguyên Duệ, khiến Thiên đạo có thêm lý do để gửi quân đến Quy Khư. Chỉ cần chúng tôi bảo vệ cô ấy, chính là làm trái với Thiên đạo, ông ta có thể tiếp tục giáng tai họa cho Quy Khư, thậm chí trực tiếp phái đại quân Thâm Uyên đến tấn công cô.
“Tôi kích hoạt trận Vạn Tiên một là vì sự an toàn của Mộ Dung Nguyên Duệ, cũng là để chuẩn bị cho hôn lễ của hai người. Tiên Đạo Tổ Sư kết hôn với Ma Đạo Tổ Sư, nhất định sẽ có người ngăn cản, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra bất kỳ biến số nào."
"Tuyết Dương, cô thật sự dự định tổ chức hôn lễ hoành tráng sao?"
"Đương nhiên, Mộ Dung Nguyên Duệ sẽ là chủ mẫu Ma Đạo, tôi còn đang tính phát thư mời khắp Tam giới nữa."
"Lúc tôi và Thuỳ Hoạ cưới nhau, cô còn không thế này.” Tôi thở dài cảm thán.
"Ha ha, đây chính là mẹ quý nhờ con, Thuỳ Hoạ không ở đây, nếu có mặt ở đây thì chắc cũng sẽ nghĩ như tôi thôi. Đứa con trong bụng cô ấy không chỉ là máu thịt của cậu, mà còn tượng trưng cho huyết mạch truyền thừa của Ma đạo, đại diện cho tương lai của Ma đạo."
"Được rồi, khi nào thì cậu định giải thích mọi chuyện với Mộ Dung Nguyên Duệ?"
Mọi chuyện Khương Tuyết Dương làm đều giấu Mộ Dung Nguyên Duệ, Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn không biết chúng tôi đang nghĩ gì.
Về việc cô ấy mang thai, ngoại trừ tôi và Khương Tuyết Dương thì không ai biết nữa.
"Tạ Lan, cậu có nhầm lẫn gì không?" Khương Tuyết Dương mở to mắt hỏi tôi.
"Nhầm lẫn chuyện gì?"
"Người cưới cô ấy là cậu, còn muốn tôi giúp cậu cầu hôn sao?”
"..." Tôi không lời nào để đáp.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi cầu hôn.
Năm xưa khi ở thôn Hạ Bá trên sông Hoàng Hà, tôi thắp hương và đọc tế văn cầu hôn Thuỳ Hoạ.
Tuy nhiên, đối mặt với Mộ Dung Nguyên Duệ tôi lại không thể mở lời.
Điều quan trọng nhất là trong lòng tôi cảm thấy hổ thẹn.
Khi Côn Lôn tuyển rể, tôi rời Côn Lôn, khi đó cô ấy đã xin tôi cho một danh phận nhưng tôi đã từ chối.
Bây giờ cô ấy đang mang thai đứa con của tôi, lại còn xảy ra sau khi Thuỳ Hoạ bỏ tôi mà đi, quả thực khó cho tôi.
Đứng trước phủ của cô ấy, tôi ngần ngại không đủ can đảm để gõ cửa.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra.
"Anh tìm tôi có việc?" Mộ Dung Nguyên Duệ bình tĩnh hỏi.
"Ừ, đêm nay trăng không tệ, có muốn cùng nhau đi dạo trên đỉnh núi không?” Tôi mở lời.
"Cũng được."
Mộ Dung Nguyên Duệ có vẻ như tâm tình rất tốt, gật đầu đồng ý.
Đang ngự không phi hành, mắt tôi không khỏi liếc nhìn thân hình của cô ấy, đáng tiếc bây giờ vẫn còn sớm, chưa nhìn thấy gì cả.
Khi lên đến đỉnh núi, tôi đơ tại chỗ.
Làm gì có một chút ánh trăng, thậm chí còn không có ngôi sao nào.
"Ánh trăng đêm nay đúng thật là đẹp.” Mộ Dung Nguyên Duệ trêu chọc.
"Trăng ở đó, chỉ là cô không thể nhìn thấy."
"Ở đâu?"
"Ngay trước mắt tôi.”
Mộ Dung Nguyên Duệ sửng sốt một lát, sau đó trên môi nở một nụ cười ngọt ngào, trong mắt lấp lánh ánh sao.
"Tạ Lan, sao trước đây tôi không phát hiện anh rất giỏi ăn nói ngọt ngào nhỉ?”
"Lời đường mật không thể nói bừa, trước đây cô là Tiên Đạo Tổ Sư, còn tôi là Ma Đạo Tổ Sư, luôn có sự ngăn cách giữa chúng ta."
"Bây giờ thì sao?"
"Nếu có thể, tôi muốn giữ ánh trăng đêm nay bên mình mãi mãi.”
Thân thể Mộ Dung Nguyên Duệ run lên, cô ấy đương nhiên hiểu ý của tôi.
Tuy nhiên, tôi phải đợi rất lâu cho đến khi vẻ mặt cô ấy bình tĩnh trở lại, rồi tôi nghe thấy phản ứng lạnh lùng của cô ấy.
"Tạ Lan, nếu tôi nhớ không lầm thì vợ anh tên là Lâm Thuỳ Hoạ."
"..."
Tôi biết, trên đời không có người phụ nữ nào không ghen tuông, cũng không có người phụ nữ nào không lật chuyện cũ để nói.