Hoặc có lẽ bởi vì mạng của tôi được trộm từ Tạ Lưu Vân, cho nên đối với chưởng giáo mà nói có một cảm giác thân thuộc khó tả, nhìn thấy ông bị lạnh nhạt vứt sang một bên, lại bị phủ Thiên Sư đối đáp qua loa cho xong chuyện, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Hôm đó, sau khi tôi có phản ứng với bức tranh của Tạ Lưu Vân, hình ảnh hai hàng lệ chảy dài tôi vẫn còn nhớ như in.
Tôi nghĩ, chắc lúc trước tình cảm sư huynh đệ của họ nhất định rất gắn bó, nếu không vì sao đã cách hơn một trăm năm rồi vẫn không cấm kỵ gì mà muốn khóc là khóc.
Tiếc thay rằng, cho dù là tôi đã trộm mạng của Tạ Lưu Vân thì đã sao, tôi cũng chẳng phải là Tạ Lưu Vân của năm xưa nữa.
Trong lúc tôi đang buồn bã, đột nhiên Khương Tuyết Dương mở miệng hỏi tôi: “Cậu có biết con bài mạnh nhất của núi Long Hổ là gì không?”“Không phải là chín vị đệ tử hộ pháp đó sao?” Tôi không hiểu nên cứ đáp bừa một câu.
“Chín vị Nhân đạo hộ pháp cùng lắm chỉ được tính là con bài mạnh nhất của phủ Thiên Sư thôi, nhưng làm sao sánh bằng nguyên một đạo thống núi Long Hổ Chính Nhất Uy Mãnh, con bài mạnh nhất tại núi Long Hổ chính là vị chưởng giáo này, tu vi của ông có thể dùng bốn từ ‘tâm bất khả trắc’ để hình dung đấy.
”- Giải thích câu "Tâm bất khả trắc" là để nói người có tâm tư, cơ mưu sâu xa khó suy đoán, khó đánh giá.
Hết giải thích.
Khương Tuyết Dương đã là một nhân vật kinh tài diễm tuyệt rồi, có thể khiến cô ấy nói ra bốn từ này, có nghĩa là tu vi của vị chưởng giáo này thật sự cao thâm lắm còn gì.
Tôi chỉ thấy có chút kỳ lạ, nếu như đạo hành của chưởng giáo núi Long Hổ cao thế, vậy thì tại sao vẫn luôn bị phủ Thiên Sư chèn ép chứ? Khi tôi nói ra nghi vấn này, Khương Tuyết Dương liền nói: “Chuyện này có liên quan đến cái chết của Tạ Lưu Vân, sau khi hay tin Tạ Lưu Vân chết, ông liền tự phong ấn cảnh giới, không tham ngộ thêm bất kỳ đạo hành nào.
Nếu không phải năm đó tôi nhìn thấy ông say rượu múa kiếm, cũng không biết được ông ấy ẩn mình sâu đến thế.
Khương Tuyết Dương kể rằng, năm đó cô vừa sơ nhậm thiên hạ hành tẩu của Toàn Chân giáo, theo luật lệ của Đạo môn phải đi đến núi Long Hổ bái sơn.
Lúc đó vừa qua tiết Hạ Nguyên chưa bao lâu, khi cô đến núi Long Hổ trùng hợp lại là ngày giỗ của Tạ Lưu Vân.
Khách sáo vài câu chào hỏi, chưởng giáo núi Long Hổ đột nhiên hỏi cô có muốn đến bái tế Tạ Lưu Vân một chút không?Đều là thiên hạ hành tẩu, Khương Tuyết Dương lại ngưỡng mộ Tạ Lưu Vân đến thế, đương nhiên là đồng ý đi theo chưởng giáo ra mộ của Tạ Lưu Vân rồi.
Ngôi mộ của Tạ Lưu Vân không nằm trong lăng viên tiên hiền của đạo thống núi Long Hổ, mà nó được chôn cất riêng biệt tại một góc nơi thung lũng.
Thung lũng hẻo lánh, đường lại khó đi, ngôi mộ được ẩn giấu sâu ở bên trong.
Khi đó là cuối thu, rừng phong ở núi Long Hổ rất nhiều, trên mộ của Tạ Lưu Vân phủ đầy những chiếc lá màu đỏ rực.
Đây rõ ràng là không quét dọn bao giờ, đến cả ngày giỗ cũng không có ai thèm đến nhang khói dù chỉ một người.
Rất khó để tưởng tượng được, thiên tài kinh diễm nhất trong Đạo môn, sau khi chết lại được chôn cất tại nơi này, đến cả bia mộ cũng chả có, chỉ có duy nhất nấm mồ thế thôi.
Chưởng giáo núi Long Hổ mang theo hai bình Nữ Nhi Hồng, một vò đổ lên mộ của Tạ Lưu Vân, vò còn lại ông tự uống cạn hết.
Uống xong vò rượu, vị chưởng giáo tóc bạc phơi phới ngà ngà say, đột nhiên rút cây kiếm cái Tam Ngũ trấn tà ra, bắt đầu múa loạn lên.
“Thanh kiếm nhìn chẳng có gì nổi bật, thậm chí còn không kinh động được chiếc lá nào cả.
Nhưng tôi có thể cảm thấy ông đã dốc hết sức rồi, bởi vì khi ông luyện kiếm xong, đạo bào của chưởng giáo đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc đó tôi còn cảm thán thay ông, thời gian chỉ biết hối thúc chúng ta già đi, cho dù lúc còn trẻ kinh tài diễm tuyệt đến mấy, làm sao có thể địch lại được sự tàn phá của thời gian cơ chứ.
Và rồi sau vài năm tôi lại đến thăm mộ Tạ Lưu Vân, tôi mới nhận ra suy nghĩ của tôi đã sai lầm cỡ nào.
”Khương Tuyết Dương nói lần thứ hai cô đến thăm mộ của Tạ Lưu Vân là vào giữa mùa hạ, chính là mùa cây cỏ hoa lá nở rộ khắp nơi, nhưng xung quanh ngôi mộ của Tạ Lưu Vân lại không mọc nổi một cọng cỏ, một chút sinh khí cũng không cảm nhận được.
Cô ngồi trước mộ của Tạ Lưu Vân đả tọa bảy ngày, sau bảy ngày bảy đêm cô mới ngấm ngầm nhận ra điều gì đó.
“Thế khi ấy đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Toàn bộ sinh cơ trong thung lũng đó đều bị chưởng giáo núi Long Hổ dùng kiếm chém đứt hết rồi.
”“Đây là đạt cảnh giới như nào mới có thể làm được vậy?” Tôi kinh ngạc không thôi.
“Cảnh giới nào thì có thể cậu đoán được đấy.
”“Không lẽ ông ta cũng như Tạ Lưu Vân hợp đạo rồi?”“Đúng vậy, cảnh giới nguyên thần có mạnh đến đâu thì cũng chỉ tiêu hủy được một thời gian mà thôi, chỉ khi đạt cảnh giới hợp đạo có thể nhìn thấu sinh tử mới có thể chém đứt sinh cơ ngàn năm!”Khương Tuyết Dương kể rằng, khi cô ấy cảm nhận được chưởng giáo núi Long Hổ giữ cô ấy lại là có dụng ý riêng, cho nên cô đã chạy đến tìm ông hỏi rõ.
Chưởng giáo vừa thấy cô đến liền hiểu cô muốn nói gì, nên đã mở miệng nói: “Long Hổ hành tẩu đã thất truyền, Chung Nam còn có Khương Tuyết Dương, ta cho cô nhìn thấy kiếm của ta là muốn cô hiểu rõ sự khác biệt giữa cô và người đó.
Kiếm của ta còn thua xa so với cảnh giới năm xưa mà y từng sử dụng, nếu không thì người chết trong đàm Cửu Long chính là ta chứ không phải là y đâu.
”