Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1120 - Chương 1120: Quần Tinh Bị Diệt (2)

Chương 1120: Quần Tinh Bị Diệt (2) Chương 1120: Quần Tinh Bị Diệt (2)

Hai khí âm dương đầy đủ, sức mạnh của trận Tiên Thiên Ngũ Hành cũng tăng vọt, trực tiếp tăng lên cấp bậc của Thái Cổ Thần Vương.

Cô ấy của bây giờ cô ấy có đủ tự tin để chiến đấu với Lữ Thuần Dương.

Quả đúng với cái gọi là cô âm không trường, cô dương bất sinh*,

(*chỉ mỗi âm thì không dài lâu, độc mỗi dương sẽ không sinh trưởng)

Sở dĩ trong cơ thể Mộ Dung Nguyên Duệ có lượng khí âm dương dồi dào như vậy, là bởi vì cảnh tượng được thấy trước trên đá Tam Sinh đã trở thành hiện thực. Những gì tôi thấy lúc đó chính là cảnh cô ấy nuôi dạy một cặp song sinh thông minh lanh lợi.

Ánh trăng như nước, Mộ Dung Nguyên Duệ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới, dịu dàng nhìn tôi.

Tôi và cô ấy ôm nhau dưới ánh trăng, dường như cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng, nghe thấy cả tiếng hoa nở.

Vạn Trượng Băng Nhai, Tuyết Liên Hoa Lạc, Phiến Phiến Như Tinh Vũ

Thính Thuỳ, Lộ Yết Tiêu Quản, Thập Chỉ Đài Sinh, Liêu Lạc Xuy Tân Khúc

Nhân Ảnh Phì Sấu, Ngọc Thiềm Viên Khuyết, Côn Lôn Thiên Thu Tuyết

Tà Châm Bắc Đẩu, Tế Ẩm Ngân Hà, Cộng Ngã Tuý Minh Nguyệt

(Vực băng trùng điệp ngàn dặm, hoa tuyết liên rơi rụng như mưa sao băng. Nghe ai thổi sáo trong đêm cô đơn thanh vắng, dường như đã lâu không cầm sáo trên tay thổi do chẳng có ai thưởng thức. Người bên cạnh rồi sẽ thay đổi, trăng trên trời hết tròn rồi lại khuyết, chỉ có tuyết trên đỉnh Côn Lôn thì mãi dày. Đối diện với sao Bắc Đẩu, ngân hà hùng vĩ, ta say cùng trăng sáng.)

Sao trời đêm nay đẹp vô cùng, Mộ Dung Nguyên Duệ và tôi ngồi cạnh nhau trên vách núi, bao nhiêu tình cảm thì bấy nhiêu dịu dàng.

“Trước đây thật ngu ngốc.” Tôi nói.

“Tại sao lại nói như vậy?”

"Đáng lẽ chúng ta nên ở bên nhau ngay từ đầu."

"Anh không thể nói như vậy. Thực ra, em luôn nghĩ về anh, không hoàn toàn chỉ vì nhân duyên của chúng ta, mà còn vì tình cảm sâu đậm của anh. Bởi vì em biết rằng anh đối với cô ấy tốt như thế nào thì anh cũng sẽ đối với em như vậy."

“Em không ghen nữa à?”

"Đường đường là Thái Cổ Chiến Thần thì em sao lại có thể giống người bình thường ghen ăn tức ở chứ?"

Đáng tiếc Thùy Họa sẽ không trở lại, ít nhất là cho đến khi trận chiến với Thiên đạo kết thúc.

Năng lực mạnh mẽ nhất của Tử Thần chính là sự quên lãng, chỉ khi quên đi tất cả, mới có đủ sức đối kháng với Thiên đạo.

“Nguyên Duệ, khi nào thì em chuẩn bị rời đi?"

"Đêm Tinh Vẫn."

“Ý em là sao?”

"Mấy ngày nữa anh sẽ biết."

Trong vài ngày tiếp theo, trên bầu trời không còn một ngôi sao nào nữa.

Bầu trời tối tăm, không có ngôi sao nào, ánh trăng cô đơn khiến người ta dâng trào nỗi buồn bã vô tận.

Mặc dù Mộ Dung Nguyên Duệ không giải thích Đêm Tinh Vẫn có ý nghĩa gì, nhưng tôi đại khái có thể đoán được nó có liên quan đến Bắc Cực Tử Vi Đại Đế.

Trong trận chiến Tây Thiên Lôi Hải, Tử Vi Đại Đế đã đốt cháy thần hồn của mình để rút cạn tuổi thọ, sử dụng vào đại trận Quần Tinh Bắc Đẩu áp chế Lôi Đình Chi Hải của Đẩu Mẫu Nguyên Quân.

Trong vụ nổ này, Bắc Đẩu Tinh Quân chết đi, trăm vạn tinh binh của Tử Vi Tinh Cung cũng đều biến thành bụi trần.

Sau khi Tiên đạo phải trả một cái giá quá lớn như vậy mới có thể khiến Cửu Thiên Lôi chủ Đẩu Mẫu Nguyên Quân thương nặng, sau đó Công chúa Đắc Kiều đã sử dụng thương Huyền Thiên điều động khí tứ hải thần long đấu với Đẩu Mẫu Nguyên Quân rồi cùng bà ta quay về với cát bụi.

Khi Đẩu Mẫu Nguyên Quân nằm xuống, tất cả lôi phù ghi tên bà ta trong các Đạo môn Nhân gian đều bị vỡ tan. Đạo Tàng cũng vì thế mà mất đi tất cả lôi pháp, lôi chú.

Đẩu Mẫu Nguyên Quân mất đi, người đau buồn nhất chính là Nhân Đạo Tổ Sư Đạo Đức Thiên Tôn.

Hầu như tất cả các cựu chiến tướng của trận phong thần trước đó đều thiệt mạng trong trận chiến này, sống sót chẳng được mấy người.

Đêm không sao kéo dài suốt bảy ngày, không chỉ trên bầu trời ở Quy Khư mà trên toàn bộ Nhân gian cũng vậy.

Vào ngày thứ bảy, trên bầu trời sao sáng lấp lánh khắp chốn.

Hàng ngàn ngôi sao băng vụt qua màn đêm, giống như một màn pháo hoa hoành tráng.

Đêm đó, mọi người ở Quy Khư đều nhìn lên bầu trời.

Trên đỉnh núi Bất Chu, Mộ Dung Nguyên Duệ bật khóc nức nở.

Kể từ khi Mộ Dung Nguyên Duệ nắm quyền Tiên đạo, Tử Vi Đại Đế chính là chỗ dựa vững chắc nhất của cô.

Nếu không có sự hỗ trợ của Tử Vi Đại Đế, cô ấy rất khó có thể đi được đến ngày hôm nay.

Giờ đây, trụ cột của Tiên đạo đã thân hoá hi di, trở về với đất trời, trở thành nỗi đau buồn trong lòng tất cả đệ tử Tiên đạo.

Ở Tiên giới, sức ảnh hưởng của Tử Vi Đại Đế không kém với Tiên Đạo Tổ Sư Ngọc Hoàng là bao.

Trong Đạo Tàng, sức ảnh hưởng của Tử Vi Đại Đế còn cao hơn Ngọc Hoàng.

Trời cao phương Bắc Nhân gian đã không còn chủ của quần tinh nữa.

"Quần Tinh La Liệt, hay sợ hãi trước sức mạnh của các vì sao."

Mộ Dung Nguyên Duệ tự lẩm bẩm rồi quỳ cả hai gối xuống đất.

Tôi đứng sau lưng cô ấy, hành lễ quỳ nửa người, đến lúc này tôi mới hiểu Đêm Tinh Vẫn mà Mộ Dung Nguyên Duệ nói là có ý gì.

"Có muốn về Thiên Đình tiễn Tử Vi Đại Đế một đoạn không?” Tôi hỏi.

"Không cần đâu, em có thể cảm nhận được thần hồn của Đại Đế trong trời đêm đang theo dõi em."

Như để đáp lại lời nói của Mộ Dung Nguyên Duệ, cô vừa dứt lời, một luồng ánh sao chiếu vào trên người cô.

Nó khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô trông lung linh hơn cũng khiến nỗi đau buồn của cô trở nên chạm đến trái tim người khác hơn.

Nếu không xảy ra trận phong thần, các vì sao cũng sẽ không bao giờ bị dập tắt.

Cửu Thiên Lôi Chủ cũng sẽ vĩnh viễn chưởng quản Thần Tiêu Ngọc Phủ.

Tuy nhiên, thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu.

"Thiên diệt vạn vật, vạn vật diệt thiên!” Mộ Dung Nguyên Duệ ngửa mặt lên trời hét lớn, thanh âm chấn động đất trời.

Bình Luận (0)
Comment