Vào buổi sáng sau cái chết của Bắc Cực Tử Vi Đại Đế, trên bầu trời truyền đến hàng chục luồng thần niệm.
Tôi tưởng là Thiên đạo muốn ra tay với Mộ Dung Nguyên Duệ trước khi cô ấy rời đi, nên tôi lập tức cầm kiếm bay thẳng lên đỉnh núi Quy Khư.
“Không phải kẻ địch.” Mộ Dung Nguyên Duệ ngẩng đầu nhìn trời nói.
“Là ai?"
“Chúng thần Tiên đạo”
Những người đến đều là người của Thiên Đình Tiên đạo, binh lính và tướng lĩnh trực tiếp của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Vợ chồng Công chúa Đắc Kiều, Dao Trì Cung chủ, Ngọc Nữ được Mộ Dung Nguyên Duệ đưa về Thiên Đình trước khi bắt đầu cuộc chiến Côn Lôn diễn ra, Tứ Hải Long vương mới nhậm chức, hai vị Tinh quân Thái m và Thái Dương, Tử Thần* trưởng tử của Tử Vi Đại Đế, chiến tướng nguyên lão của Binh Bộ Thiên đạo cùng các Thiên Tôn, Chân Nhân được phi thăng lên Thiên Đình trong bảy mươi hai phúc địa Tiên đạo, v.v…
(*Tử Thần: con trai trưởng của Tử Vi Đại Đế. Tử này mang ý nghĩa màu tím, Thần ở đây mang hàm ý như nhà của vua ở, nơi vua cư ngụ)
Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư không đến là bởi vì Thiên Đình còn cần ông ta đích thân phụ trách sự vụ.
Trước khi Tiên Đạo Tổ Sư mới được chọn ra, thì Cờ Chiêu hồn được ông ta giữ tạm.
Ngoài chúng thần Tiên đạo, còn có hàng trăm tiên tử theo phía sau, âm thanh thần tiên văng vẳng, khắp trời hoa bay.
Bản nhạc được tấu lên chính là bản Tiên Vũ Nghê Thường của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Tiên Vũ Nghê Thường là bài chiến ca của Binh Bộ, khúc nhạc chứa đựng vô tận sát ý, khi đó Mộ Dung Nguyên Duệ đã sử dụng khúc nhạc này để tiêu diệt phương trận năm trăm vệ sĩ Băng Sương Long Nhân.
Lần này được tiên tử Tiên đạo tấu nhạc, tựa hồ chẳng có chút chí khí nào, chỉ còn lại nỗi nhớ thương day dứt.
Chứng kiến cảnh tượng này tôi hiểu ra rằng, Tiên đạo cuối cùng cũng đã đến để đón Mộ Dung Nguyên Duệ về Thiên Đình.
Sau cái chết của Tử Vi Đại Đế, Tiên đạo mất đi trụ cột to lớn nhất.
Mặc dù đã biết từ Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư biết được rằng Mộ Dung Nguyên Duệ có ý định cắt đứt nhân quả với Tiên đạo, nhưng họ vẫn muốn thuyết phục cô trở về Thiên Đình để lần nữa chấp chưởng Tiên đạo.
Mộ Dung Nguyên Duệ cũng sớm có linh cảm hôm nay sẽ có người của Tiên đạo tới gặp mình, cho nên hôm nay cô mặc một thân chiến giáp Tử Kim, tay cầm pháp kiếm Tử Kim.
Đối mặt với chúng thần Tiên đạo, như thể đạo tổ điểm binh điểm tướng, toàn bộ đỉnh núi Bất Chu dường như đã trở thành một đấu trường múa võ của Tiên đạo.
Ngoài tôi ra, trên đỉnh núi không có đệ tử Ma đạo nào khác nữa.
Cái chết của Tử Vi Đại Đế khiến toàn bộ Tiên đạo đau buồn, vào lúc này, chúng thần Tiên đạo đều vui mừng khi được gặp lại Mộ Dung Nguyên Duệ.
Ngọc Nữ bật khóc nức nở, hai má của Dao Trì Cung chủ cũng ướt đẫm nước mắt.
Với tư cách là thống soái Long tộc, hiện tại là phụ trách Binh Bộ Thiên Đình, Công chúa Đắc Kiều bước đến.
Đối mặt với Mộ Dung Nguyên Duệ, Công chúa Đắc Kiều thần sắc ngưng trọng, chỉnh trang mũ áo.
Quỳ cả hai gối xuống, hành đại lễ và nói to: "Long tộc Đông Hải, Đắc Kiều, bái kiến Đạo Tổ!”
"Long tộc Đông Hải, Ngao Khanh, bái kiến Đạo Tổ."
"Thiên Đình cung Tử Vi, Tử Thần, bái kiến Đạo Tổ!"
"Thiên Đình Thái m Tinh Quân, bái kiến Đạo Tổ!"
"Thái Dương Tinh Quân, bái kiến Đạo Tổ!"
"Nam Hải Long Vương, Ngao Khâm, bái kiến Đạo Tổ!"
"Bắc Hải Long Vương, Ngạo Thuận, bái kiến Đạo Tổ!"
Những người đến hôm nay đều là trụ cột của toàn bộ Tiên đạo, đồng thời họ cũng đại diện cho thái độ của toàn bộ Thiên Đình.
Tiên đạo cần Mộ Dung Nguyên Duệ quay trở lại, vì để nghênh đón cô về cũng không tiếc dấy lên chiến hỏa với Nhân đạo.
Mộ Dung Nguyên Duệ im lặng không lên tiếng, mặt nạ Tử Kim đã che phủ gương mặt cô, không ai có thể nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt của cô.
Tuy nhiên, từ đôi vai hơi run rẩy có thể nhận ra tâm tình dao động bất định của cô.
Trận Côn Lôn, Mộ Dung Nguyên Duệ đã một tay lên kế hoạch cho cái chết của bản thân.
Nếu không có sự hy sinh của cô ấy, dù trên trời hay dưới mặt đất thì Tiên đạo cũng không phải đối thủ của Nhân đạo.
Chính cô là đã dựa vào đạo Chiến Thần để lật ngược tình thế, khiến Tiên đạo bảo vệ được Thiên Đình.
"Các ngươi có biết không, ta vốn đã chết ở tổ đình Côn Luân, biến thành trận tuyết trên Côn Lôn cùng với trăm ngàn đệ tử Tiên đạo." Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Là thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, xin Đạo tổ trừng phạt.” Đắc Kiều công chúa đáp.
“Đây là sự lựa chọn của ta, ta không trách các ngươi, ta chỉ muốn các ngươi biết rằng, Mộ Dung Nguyên Duệ ta xứng đáng với sự tín nhiệm của Ngọc Hoàng, xứng đáng với anh linh của các đệ tử Tiên đạo đã hy sinh ở dãy núi Côn Lôn."
Chúng chiến tướng Tiên đạo đều im lặng vì những gì Mộ Dung Nguyên Duệ nói đều là sự thật.
Nếu không phải Kiêm Hà ra tay, thì tổ đình Côn Lôn sẽ là nơi Mộ Dung Nguyên Duệ chôn thân.
Đẩu Mẫu Nguyên Quân chết trong Thần Tiêu Ngọc Phủ của bà, vậy thì Mộ Dung Nguyên Duệ buộc phải chết tại tổ đình Côn Lôn.
"Sứ mệnh Tiên Đạo Tổ Sư của ta đã kết thúc, hiện giờ ta chỉ có một thân phận duy nhất, Thái Cổ Chiến Thần Mộ Dung Nguyên Duệ."
Mộ Dung Nguyên Duệ vừa nói ra những lời này, vẻ mặt của tất cả chiến tướng Tiên đạo đều biến sắc.
Dù rằng trước khi đến đây họ đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi nghe những lời nói ra từ miệng cô thì vẫn không thể chấp nhận sự thật.