"Đạo Tổ, người nỡ bỏ ngàn vạn đệ tử Tiên đạo sao?" Đắc Kiều công chúa hỏi.
“Đạo Tổ, người quả quyết như vậy, có phải muốn rời khỏi Nhân gian quay về Thái Cổ Thần giới không?" Dao Trì Cung chủ biết rõ nhất sứ mệnh thực sự của Mộ Dung Nguyên Duệ.
"Đúng vậy, vậy nên ta không thể quay về làm Tiên Đạo Tổ Sư nữa." Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Đạo Tổ, chúng ta có thể chờ người trở về." Tử Thần đáp.
Thân là trưởng tử của Tử Vi Đại Đế, chủ nhân đương nhiệm của Tử Vi cung, địa vị của Tử Thần trong chúng thần trên Thiên Đình chỉ xếp sau Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư.
Đắc Kiều công chúa chỉ nắm giữ binh lực của Tiên đạo, địa vị ở Thiên giới kém xa Tử Thần.
“Không, ta nhất định phải bị Tiên Giới lãng quên." Mộ Dung Nguyên Duệ quả quyết nói.
Nếu muốn trở thành Thái Cổ Thần Vương, thì cô ấy không thể dây dưa với nhân quả của Tiên đạo.
Bởi vì trong tương lai cô sẽ phải dẫn đầu đại quân Thái Cổ Thần giới tuyên chiến với Thiên đạo, nếu còn dính líu đến nhân quả Tiên đạo, sẽ đem lại thiên tai cho Tiên đạo.
Thật ra thì, Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư đã sớm nhìn thấy điều này.
Ông ta biết Mộ Dung Nguyên Duệ sẽ đi vào con đường đấu với Thiên đạo, cho nên ngay từ đầu ông mới chấp nhận nhận lấy Cờ Chiêu hồn của Tiên đạo.
Đệ tử Ma đạo có thể, bằng mọi giá theo tôi chống lại Thiên đạo, nhưng Tiên đạo thì không thể, chúng thần trên Thiên Đình đều là thần dưới trướng Thiên đạo, toàn bộ hệ thống thần linh đều do Thiên đạo sáng lập ra.
Nếu ai dám chống lại Thiên đạo, thì ông ta có thể dễ dàng ra tay tước đoạt thần vị của người đó.
Cứ như vậy, Thiên Đình sẽ rơi vào tình trạng chiến loạn vô tận.
Hoàng Hồn Chư Thần là một bài học rút ra từ quá khứ.
Nhìn thấy tâm trí của Mộ Dung Nguyên Duệ không thể thay đổi, chiến tướng Tiên đạo không còn cố gắng thuyết phục nữa mà từ từ đứng dậy.
Tuy nhiên, ánh mắt họ nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn tràn đầy sự tôn kính.
Mộ Dung Nguyên Duệ tháo mặt nạ ra để chào tạm biệt họ, đồng thời nhìn đưa tiễn chúng thần Tiên đạo rời khỏi Quy Khư trở về Thiên Đình.
Chia tay luôn buồn đau, Mộ Dung Nguyên Duệ đã dành nửa cuộc đời để phụng sự Tiên đạo, nhìn những thuộc hạ đã cùng cô vào sinh ra tử lần lượt rời bỏ cô, thần sắc lộ rõ vẻ bi ai không thể che giấu.
Nhưng đây là sự lựa chọn của cô, cũng là điều vĩ đại ở cô làm khác biệt với những người bình thường.
Mộ Dung Nguyên Duệ buồn bã chia tay, chúng thần Tiên đạo nào khác biệt khi phải rời xa đạo tổ đáng kính của mình.
Chúng thần dần khuất tầm mắt, khúc nhạc của tiên tử thì vẫn vang bên tai.
Tôi ở lại với Mộ Dung Nguyên Duệ, nhìn cô ấy cuối cùng cũng rơi xuống những giọt nước mắt, lại bị gió trên đỉnh núi thổi khô đi.
Sau khi từ biệt Tiên đạo, Mộ Dung Nguyên Duệ ở lại Nhân gian thêm ba ngày.
Vốn dĩ cô định rời đi ngay lập tức, nhưng việc chia tay với chúng thần Tiên đạo lại khiến cô ấy mất thăng bằng cảm xúc, cũng khiến cô ấy nhận ra điều đáng quý của Nhân gian.
Trong thời gian ba ngày này, có một lần tôi đưa cô ấy về huyện Hà Khúc thắp hương trước mộ cha mẹ tôi.
Sau đó chúng tôi đến đàm Cửu Long và quay trở lại nơi lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Tôi vẫn nhớ ngày đó cả chín ngôi sao cùng lúc xuất hiện, trên trời xuất hiện dị tượng.
Tôi còn đang lo lắng cho sự sống chết của Thùy Họa, tâm trạng cực kỳ sa sút.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền từ thượng nguồn sông Hoàng Hà tiến tới.
Đứng trên mũi thuyền là một cô gái mang mạng che mặt, xinh đẹp như tiên nữ.
“Em thường nghĩ, nếu không có dây nhân duyên của Cửu U Nữ Đế, liệu chúng ta có yêu nhau sâu đậm như hôm nay không?” Bên bờ sông, Mộ Dung Nguyên Duệ vừa nói vừa nép mình trong vòng tay tôi.
“So với dây nhân duyên của Cửu U Nữ Đế thì anh càng tin tưởng chúng ta là nửa kia định sẵn rồi, Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, Tiện thắng khước nhân gian vô số*."
(*Gió vàng, móc ngọc một khi gặp nhau. Trần gian muôn khiếp không sách được.)
“Em cũng nghĩ như vậy.”
Mộ Dung Nguyên Duệ rời đi giống như khi cô ấy đưa tôi vào vực sâu của hư không vũ trụ để lĩnh ngộ, mở ra đường dẫn thời không nhờ trận pháp Tiên Thiên Ngũ Hành, địa điểm rời đi chính là đỉnh núi Bất Chu.
Ngày hôm đó, trận Vạn Tiên luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ.
Chúng chiến tướng Ma đạo đều cẩn thận đề phòng các mối đe dọa từ Thiên đạo.
Hi Hòa biến thành một Thất Thải Phượng Hoàng bay khắp cửu thiên, A Lê thì cầm Thượng Cổ Cốt Cung đứng ở vách núi núi Bất Chu.
Tạ Uẩn tế xuất Ma Đao và Liễu Chi Nhung hóa thành Ám Hắc Cự Long nhìn chằm chằm vào bầu trời trong vực thẳm.
Bắc Minh Tú, Lưu Phong Sương, Lâm Thanh Thủy
Còn có Ma Đạo Tổ Sư là tôi, canh giữ bên cạnh Mộ Dung Nguyên Duệ, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra Thái Cổ Kiếm Vực.
Để bảo vệ Mộ Dung Nguyên Duệ mở ra lối dẫn thời không trở về Thái Cổ Thần giới, Ma đạo đã huy động toàn bộ chiến lực.
Nhưng cho đến khi Mộ Dung Nguyên Duệ hoàn thành trận pháp, trên bầu trời không hề có một chút sát ý nào.
Cuối cùng, trận Tiên Thiên Ngũ Hành đã thành công mở ra thông đạo thời không đến Thái Cổ Thần giới, Mộ Dung Nguyên Duệ thu hồi bốn phân thần vào lại cơ thể, trìu mến nhìn tôi nói: "Tạ Lan, em phải rời đi rồi."
"Chăm sóc tốt cho bản thân."
“Anh cũng thế.”
Chúng tôi vội vã tạm biệt, vì thời gian càng trôi qua lâu thì càng khó buông bỏ.
Ngay lúc Mộ Dung Nguyên Duệ chuẩn bị bước vào trận pháp, Khương Tuyết Dương đột nhiên hét lớn: “Chờ một chút.”
Mộ Dung Nguyên Duệ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Khương Tuyết Dương.
Khương Tuyết Dương quỳ một chân xuống trước mặt Mộ Dung Nguyên Duệ, dùng thần niệm truyền âm, âm thanh truyền khắp Quy Khư.
Bất kể trên núi hay dưới chân núi, tất cả đệ tử Ma đạo đều nghe thấy giọng nói của cô, đều hướng về phía đỉnh núi Bất Chu quỳ một gối xuống, nói to theo Tuyết Dương.
“Đệ tử Ma Đạo, xin tiễn chủ mẫu rời đi.”
Nhiều năm trước Mộ Dung Nguyên Duệ xin tôi một danh phận, tôi không cho.
Sau này khi tôi muốn cho cô ấy thì cô ấy lại không chịu nhận.
Mãi đến ngày hôm nay, qua lời của hàng trăm ngàn đệ tử Ma đạo, cuối cùng tôi cũng đã bù đắp được món nợ của mình cho cô ấy.
“Em có thể không làm Tiên Đạo Tổ Sư, nhưng không thể không làm chủ mẫu Ma đạo.”
“Được, đợi em quay về.”