Trên thế giới này, vẫn sẽ luôn có người sống để tạo ra kỳ tích.
Ma đạo tổ sư, và phá quân hộ pháp thiên tôn là người như vậy, thì tất nhiên lữ thuần dương cũng là người như thế.
Giả sử lữ thuần dương được sinh sớm vào cách đây ba ngàn năm trước, thì người làm chủ thiên đình chính là nhân đạo.
Việc lữ thuần dương sinh ra từ kiếm vốn đã là chuyện rất đáng sợ, nhưng điều đáng sợ nhất chính là sự cần cù và lòng trung thành của ông ta dành cho kiếm. Đối với ông ta, bất luận là nhân đạo hay tộc kiếm thần, đều không sánh bằng kiếm đạo.
Trận quyết đấu này, dù lữ thuần dương vẫn chưa xuất hiện, nhưng ông ta đứng cách chỗ này không xa, tất cả mọi chuyện xảy ra trong trận chiến đều không thoát khỏi phạm vi quan sát của thần niệm.
Thương vong thảm khốc, tộc kiếm thần chìm trong u tối, nhưng trên gương mặt của lữ thuần dương lại chẳng hề có phản ứng gì to tát.
Đại quân kiếm thần và đại quân chiến thần quyết đấu tại thành thái dương thánh, ước tính thương vong lên đến trăm vạn người, nhưng lữ thuần dương cũng không thèm liếc một cái.
Chư thần ngã gục xuống, cũng không đáng để ông ấy quan tâm, trong mắt ông ta chỉ có mộ dung nguyên duệ.
Bởi vì chỉ cần Mộ Dung Nguyên Duệ chết đi, tại thái cổ thần giới sẽ không còn có ai cấm cản đạo kiếm thần của ông ta nữa.
Mà ông ấy cũng sẽ dựa vào lĩnh vực thần kiếm, ngự trị cả thái cổ thần giới này.
Kiếm chính là vua của trăm binh khí, những kẻ phản nghịch, giết không tha.
Không nhẫn tâm nhìn thần hoang dã chết thảm, Mộ Dung Nguyên Duệ nhất thời mềm lòng ra tay giúp đỡ ông ấy, tuy rằng không làm chuyện gì to tát, nhưng cũng hao phí kha khá thần niệm không còn lại bao nhiêu của cô ấy.
Hiện giờ, Mộ Dung Nguyên Duệ đã không còn đủ sức mở nhãn thần hỗn độn, có nghĩa là bùa hộ thân mạnh nhất của cô ấy đã mất hiệu lực rồi.
Lữ thuần dương là người phát hiện ra sơ hở của Mộ Dung Nguyên Duệ, ngay lập tức rút kiếm so chiêu.
Mới đầu nhát kiếm không tuân theo quỹ đạo nhất định nào hết, cũng không tạo ra bất cứ hiện tượng lạ thường.
Thần kiếm phiêu diêu, nghe như tiếng sấm đột nhiên vang lên giữa trên quang.
Mới đầu chỉ mỗi Mộ Dung Nguyên Duệ phát giác điềm chẳng lành, đến cả Thuần Quân cũng không hề hay biết.
Nhưng mà, ngay lúc kiếm của Lữ Thuần Dương càng lúc càng đến gần, sức mạnh khủng bố đạt đến cấp bậc hủy diệt trời đầt đã không thể tiếp tục che giấu được nữa, nó thẳng tay phá hủy một mảng trời.
Âm thanh lớn đến mức mất tiếng động, hình tượng lớn đến mức không thể hình dung.
Ánh kiếm lóe lên chiếu rọi chúng thần, hai đội quân bất giác đứng ngây ngốc tại chỗ, ngừng mọi động thái tấn công.
Khung cảnh cứ như ngưng động trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngẩn đầu nhìn về phía ánh kiếm.
Thái Cổ Thần Giới đã trải qua nhiều giây phút sinh tử.
Thái Cổ Lôi Thần dẫn dắt chúng thần, dùng sức mạnh tạo ra trời đất, chính là thời khắc vinh quan thuộc riêng về lôi thần.
Thái Cổ Chiến Thần, lĩnh ngộ ra đạo chiến thần, đánh đâu thắng đó chinh phục được chư thần rồi bước lên ngôi vị Thái Cổ Thần Vương, chính là thời khắc vinh quang thuộc riêng về chiến thần.
Mà bây giờ khung cảnh huy hoàng này, chính là thời khắc vinh quang thuộc riêng về Thái Cổ Kiếm Thần.
Chính là ánh sáng rực rỡ chói lọi của kiếm.
Thiên địa canh kim, vạn kiếm bổn căn.
Người chém ra nhát kiếm này quả thật có tư cách trở thành chủ nhân của Thái Cổ Thần Giới, mà thanh kiếm trong tay ông ta lại là kiếm chủ tể.
Bầu trời dường như bị nứt vỡ, tưởng chừng như dấu vết này sẽ mãi mãi lưu lại trên bầu trời của thái cổ thần giới.
Mái tóc vàng óng ả của Thần Quang Minh đột nhiên trắng xóa, như phủ một lớp tuyết dày.
Nhát kiếm không thiêu rụi sức mạnh thời quang, mái tóc của Thần Quan Minh đột nhiên bạc trắng, bởi vì ông ấy ý thức được cái gì gọi là khoảng cách cao thấp.
Đứng trước nhát kiếm này, áo giáp ánh sáng của ông ấy, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
“Không có ai đủ sức chặn đường kiếm này.” Thần Quang Minh đột nhiên thở dài.
Người bị sốc không chỉ mỗi thần quang minh, mà còn là tất cả các thần minh đang có mặt ở đây.
Chẳng qua, những thần minh thuộc phe Kiếm Thần còn cảm thấy may mắn, may mắn vì bọn họ đã chọn đứng về phía Kiếm Thần.
Thần minh thuộc phe Chiến Thần ngược lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Sắc mặt Nữ Thần Tự Nhiên tối sầm, bà ta thật sự hối hận rồi.
Nữ Thần Phục Thù và Nữ Thần Băng Tuyết cũng mất đi dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, tâm trạng rối như tơ vò.
Nếu như Kiếm Thần đến nhanh hơn một bước, bọn họ có chọn gia nhập liên minh chiến thần hay không?
Thần Giới cần một chủ nhân mới, đáng tiếc thay người đó không phải là Chiến Thần, mà là Thái Cổ Kiếm Thần lữ thuần dương.
Chúng thần im bặt, tất cả đều bị uy lực của nhát kiếm này chinh phục hoàn toàn.
Mọi thù hận đều được hóa giải, mọi tranh chấp cũng bị buộc chấm dứt ngay tại đây.
Bởi vì chư thần bỗng dưng phát hiện ra, tất cả mọi thần vực của bọn họ đều chẳng là cái thá gì khi đứng trước nhát kiếm này hết.
Có thanh kiếm như vậy, họ chỉ còn nước quỳ phục dưới chân chủ nhân của nó thôi.
Nhưng mà, ý chí của người tộc Chiến Thần vẫn không hề bị lay động, bởi vì bọn họ là người thuộc dòng dõi vương thất đời trước, bọn họ từng có được vinh quang mà những vị thần khác không có.
Đại quân đã ngừng giao chiến, năm đại quân của tộc chiến thần tập hợp lại lập pháp trận.
Năm tia sáng rực rỡ lần lượt bùng nổ, chiếu thẳng lên chín tầng mây.
Năm vị dũng sĩ mạnh nhất của tộc Chiến Thần, đã hiến tế thần hồn.
Chiến hồn, sinh ra để chiến đấu đến giây phút cuối cùng.
Đồng thời, chiến hồn cũng đại diện cho ý chí bất bại truyền từ đời này sang đời khác của Thái Cổ Chiến Thần.