Lúc Mộ Dung Nguyên Duệ xuất hiện lần đầu tiên ở thành Anh Hùng, chuyện mà dũng sĩ năm tộc muốn làm không phải là dựa vào bản lĩnh của họ để đăng cơ lên ngôi vị Chiến Thần, mà là hiến tế chiến hồn.
Cầu mong ý chí của Thái Cổ Chiến Thần ngày trước, quay về phù hộ cho tộc Chiến Thần.
Sau khi Mộ Dung Nguyên Duệ quay về, bọn họ đã từ bỏ kế hoạch này, chuyển sang toàn lực phò trợ cho Mộ Dung Nguyên Duệ, tìm về vinh quang đã mất.
Hiện giờ, Mộ Dung Nguyên Duệ gặp nạn, năm vị dũng sĩ đều nguyện hy sinh chiến hồn của bản thân.
Không ai có thể đỡ được nhát kiếm này của Lữ Thuần Dương, kể cả Mộ Dung Nguyên Duệ cũng không thể.
Nhưng mà, nếu có thể trùng tu lại hình ảnh ý chí của Thái Cổ Chiến Thần đời trước, có lẽ đủ sức giành lấy một cơ hội sống cho Mộ Dung Nguyên Duệ.
Mà cơ hội sống mong manh này, cần năm vị dũng sĩ lấy mạng mình ra đánh đổi.
Chiến Vô Phá, Chiến Vô Thương, Chiến Vô Ngấn, Chiến Vô Thâm, Chiến Vô Diệm, đều đồng loạt hiến tế chiến hồn của bản thân.
“Đánh tất thắng, công tất thành!” Chiến Vô Phá tiên phong đứng ra, chiến hồn bay thẳng ra ngoài huyệt thần đình, tạo ra một hư ảnh màu trắng chói lóa. Hư anh canh kim, mang theo hơi thở chết chóc.
“Kẻ thiện chiến không đánh trận chiến không nắm chắc.” Mái tóc đỏ rực của Chiến Vô Ngấn tung bay, là người thứ hai hiến tế chiến hồn, hóa thành một ảo ảnh rực cháy hừng hực trong không khí, ngọn lửa chứa đựng uy lực của hỏa diệm.
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!” Chiến Vô Thâm dũng sĩ tộc ngưng thủy, bình tĩnh đọc pháp tắc chiến thần, tự nguyện hiến tế chiến hồn của mình, chiến hồn của cậu ấy mang theo hơi nước cuồn cuộn, giống như màn sương mù bao phủ lấy xung quanh.
“Quân thiện chiến binh lực đè bẹp tứ phương, quân phòng thủ giỏi che giấu thực lực của bản thân.” Chiến Vô Diệm đọc lên pháp tắc chiến thần, hiến tế chiến hồn. Chiến hồn của cô ấy có màu xanh lục, đại diện cho sự sống ất mộc.
Lúc này đây bốn vị dũng sĩ Canh Kim, Ly Hỏa, Ngưng Thủy, và Ất Mộc đều đã hiến tế chiến hồn của mình.
Gương mặt Chiến Vô Thương toát lên thần thái uy nghiêm, dùng thần niệm hét lên một tiếng, vang vọng khắp trời đất.
“Một chiến thắng đánh đổi bằng hàng vạn bộ xương khô!”
Sau khi chiến hồn Mậu Thổ bay lên không trung, năm chiến hồn lập tức tuân theo pháp tắc ngũ hành bắt đầu dung hợp.
Cuối cùng hòa trộn thành một ảo ảnh của một người đàn ông hoàn chỉnh.
Người đàn ông đó vừa xuất hiện, ngày lập tức chặn đứng ánh kiếm của Lữ Thuần Dương.
Mục tiêu mà nhát kiếm của Lữ Thuần Dương nhắm đến là Mộ Dung Nguyên Duệ, bây giờ thái cổ chiến thần đã có mặt tại đây, cho dù ông ta có ngông cuồng đến mấy, cũng không thể ngang nhiên đứng trước Thái Cổ Thần Vương giở trò xằng bậy.
Bởi vì kẻ mạnh xứng đáng được nhận được sự tôn trọng, anh hùng nên được mọi người kính nể. Nếu không, cho dù ông ta có giết chết Mộ Dung Nguyên Duệ, cũng không thể chinh phục được lòng dân ở Thái Cổ Thần Giới.
Người đàn ông cao lớn này, có dung mạo của tuấn tú hơn Thần Thái Dương, toát lên phong thái uy nghiêm.
Mới vừa xuất hiện, đã chiếm lấy trái tim của chư thần, đứng trước mặt ông ấy họ cảm thấy vô cùng hổ thẹn và kính sợ. Nhưng ảo ảnh ý chí của Thái Cổ Chiến Thần lại không thèm liếc mắt nhìn họ một cái, ông ấy chỉ nhìn xuống tộc nhân của mình.
Lúc này người dân tộc Chiến Thần đang khóc than tiễn đưa năm vị dũng sĩ.
Tiếp đó, Thái Cổ Chiến Thần nhìn thấy năm thi thể của các vị dũng sĩ nằm rạp dưới mặt đất.
Gương mặt của họ vẫn còn tươi rói, khiến người ta tưởng nhầm họ vẫn còn sống.
Nhưng mà, Thái Cổ Chiến Thần biết rõ bọn họ đã không còn cơ hội tiếp tục sống, để trở về bên cạnh người thân nữa.
Trên gương mặt uy nghiêm của Thái Cổ Chiến Thần bỗng nhiên lộ rõ vẻ buồn bã, ông ấy biết nguyên nhân khiến họ phải hy sinh.
Tiếp đó, ông ấy hướng mắt về phía Mộ Dung Nguyên Duệ.
“Nước mắt của họ chảy ra vì cô sao?” Thái cổ chiến thần hỏi.
Sự hy sinh của năm vị dũng sĩ càng khiến trái tim của Mộ Dung Nguyên Duệ đau đớn, lúc này đây cô ấy cảm thấy vô cùng bất lực và mệt mỏi.
Đối mặt với câu tra hỏi của Thái Cổ Chiến Thần, cô ấy mấp máy môi nhưng lại không thể thốt lên được lời nào, chỉ đành ngậm ngùi gật đầu.
“Đạo chiến thần không có lòng từ bi, cô không nên để họ phải rơi mắt vì mình.” Thái Cổ Chiến Thần nghiêm khắc trách mắng cô ấy.
“Là tôi đã sai rồi.” Mộ Dung Nguyên Duệ nuốt nước bọt nói.
Nếu cô ấy không vì chút mềm lòng ra tay trợ giúp Thần Hoang Dã, thì năm vị dũng sĩ cũng sẽ không cần phải hy sinh để bảo vệ cô ấy.
“Ta biết cô không sinh ra ở Thần Giới, họ cũng không phải người trong tộc cô, nhưng một khi cô ấy ngưng tụ được thần cách Chiến Thần, ta hy vọng cô có thể bảo vệ họ.”
“Tôi sẽ làm được.”
“Tốt lắm, nhớ kỹ lời cô nói đấy.” Dứt lời, Thái Cổ Thần Giới xoay người, nhìn về phía Lữ Thuần Dương nói: “Kiếm Thần, cuộc chiến giữa hai chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
“Kính mời Chiến Thần bệ hạ chỉ giáo.” Lữ Thuần Dương đã chính thức xuất hiện.