Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 120 - Chương 120: Lạc Tinh Như Vũ (2).

Chương 120: Lạc Tinh Như Vũ (2).

Họ có thể vì Thùy Họa mà từ bỏ tính mạng của mình, nhưng Tạ Lan tôi lại chỉ có thể đứng đó khoanh tay đứng nhìn, thật quá nực cười mà!Tôi đặt Khương Tuyết Dương xuống đất, đang định xông thẳng ra chiến trường chạy đến chỗ của Thùy Họa, chính vào lúc này, màn trời đen tối đột nhiên phát ra ánh sáng chói lóa, chấn động cả một vùng.

Vô số thần niệm uy nghiêm vô tận từ trên trời giáng xuống, tất cả mọi người bị thần niệm cưỡng chế hàng phục, toàn bộ động tác đều ngừng lại hết.

Thuật pháp, phù lục, binh đao, thần thông trong lúc này đều ngưng bặt, giống như thời gian cũng theo đó mà ngưng lưu chuyển.

Tất cả ánh hào quang đã tiêu tán hết nơi thủy vực đàm Cửu Long, mặt nước đã trở về trạng thái bình lặng lúc ban đầu, toàn thân của Thùy Họa bê bết máu, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ kiên cường đứng yên tại đó.

Bộ giáp trên người cô ấy đã vỡ vụn không còn chỗ nào nguyên vẹn nữa, da thịt một bên vai đã mất, máu thịt nhầy nhụa, vùng ngực phía trên đã cháy đen hết một mảng, bao nhiêu vết thương sâu đến nỗi lộ hết cả xương, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong cơ thể.

Rõ ràng sinh cơ đang bên bờ vực chấm dứt, nhưng ý chí chiến đầu vẫn không suy giảm chút nào, cô ấy đứng đó ngước nhìn lên không trung như bao người.

Mà trên bầu trời, tôi nhìn thấy một ngôi sao băng đang giáng xuống với tốc độ rất nhanh.

Sao băng lướt qua trên bầu trời như đang thiêu đốt chính bản thể của nó, mà ngọn lửa của ngôi sao băng này vô cùng mãnh liệt.

Tận mắt chứng kiến ngôi sao băng đó càng lúc càng gần với mặt đất, khi một hoa một cỏ được ánh sáng của sao băng chiếu rọi, vì sao đó đột nhiên ngừng lại, giống như bàn tay lớn vô hình đang cố gắng giữ lấy một thứ gì đó vậy…Sao băng đang liều mình vùng vẫy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi xiềng xích của bàn tay to lớn vô hình.

Ngọn lửa bắt đầu tắt dần và ánh sáng cũng từ từ mờ nhạt đi.

Đến khi hoàn toàn vụt tắt, bàn tay vô hình vẫn chưa muốn buông tha cho nó, vẫn cứ tiếp tục giữ chặt lấy cho đến khi ngôi sao băng đó bị bóp nát triệt để.

Giống như pháo hoa rực rỡ, trên không trung các vì sao rơi xuống như một cơn mưa…Tiếng khóc ai oán nát lòng cả một vùng trời, không chỉ tất cả đệ tử Ma đạo đều rơi lệ đau khổ, ngay đến cả Thùy Họa cũng bắt đầu rơi hai hàng lệ máu.

Tất cả đệ tử Ma đạo đều biết, kể cả tôi cũng vậyVì sao bị bóp nát trong bầu trời không phải là ngôi sao băng tầm thường, đó chính là một vị thiên tôn của Ma đạo.

Tôi quay đầu nhìn về hướng của Khương Tuyết Dương, bởi vì lúc nãy cô ấy đã dự tính được chuyện này, cô nói cho dù là Ma đạo hy sinh một vị thiên tôn cũng sẽ ra tay cứu lấy Phá Quân.

Và lời nói của cô ấy đã thành hiện thực.

Khi tôi nhìn về hướng của Tuyết Dương, tôi mới phát hiện ra khuôn mặt của cô ấy dù bị ướt mưa nhưng vẫn rất xinh đẹp…Ngôi sao vụt tắt, rơi xuống đất liền hóa thành tro bụi.

Thùy Họa thu đao về, đưa mắt nhìn tôi một cách sâu sắc, cơ thể bắt đầu gục xuống.

Cô ấy từng nói, chỉ có Phá Quân tử trận, chứ chưa hề có Phá Quân không chiến mà lui, nhưng rồi giây phút này cô ấy đã làm trái với lời nói của mình.

Dù cho bản thân cô ấy không nguyện ý bỏ cuộc, nhưng hiện giờ cô ấy không thể không rời đi.

Ma đạo không tiếc hy sinh một vị thiên tôn để làm cái giá, vì cô ấy mà giữ lại một sợi sinh cơ, nếu như cô ấy không đi, làm sao đối mặt với sự hy sinh của thiên tôn đây.

Tu Đạo có sáu cảnh giới, thông linh, chân khí, huyền quan, nguyên thần, hợp đạo và thiên tôn.

Đại Đạo khó thành, từ thời đại hỗn loạn cho đến nay, lại có bao nhiêu người đạt cảnh giới hợp đạo.

Sau khi hợp đạo, lại có bao nhiêu người có thể trở thành thiên tôn?Không chỉ yêu cầu thiên phú tuyệt đỉnh, còn có đạo tâm bách chiết bất náo, đồng thời phải sở hữu được cơ duyên lớn mới có thể tu thành thiên tôn.

Mỗi một vị thiên tôn, đều có thể xưng danh “Chính thần một phương”.

- Giải thích "Bách chiết bất náo" nghĩa là ý chí kiên cường; trăm lần bẻ cũng không cong; lay không chuyển, rung chẳng rời; nhấn xuống nước không chìm; ném vô lửa cũng không cháy.

Hết giải thích.

Sự hy sinh của thiên tôn, chính là mất hẳn đi một vị thần.

Ma đạo và Nhân đạo chỉ không hợp về giáo nghĩa, đều thuộc về Đạo môn cả, lúc này đều bị cái chết của thiên tôn làm rung động, cho nên khi thừa biết rõ Thùy Họa muốn trốn, cũng không còn ai muốn ra tay với cô ấy nữa, chín vị đệ tử hộ pháp của Nhân đạo cũng trầm mặc không nói nên lời.

Ngay lúc Thùy Họa sắp biến mất, Hứa Tấn của phủ Thiên Sư đột nhiên lao ra như một con chó điên vậy, ông giơ thanh kiếm pháp sư trong tay bắt đầu triệu hồi Lôi pháp công kích.

Hứa Tấn đã vì Lữ Thuần mà vạch sẵn kế hoạch hết nửa đời người, không biết đã dồn bao nhiêu tài nguyên mới có thể khiến hắn kết tụ ra nguyên thần, ấy vậy chỉ vì một đao của Thùy Họa đã làm đứt đoạn nguyên thần của hắn, đương nhiên ông ta không thể nào nuốt trôi được cục tức này rồi.

Thùy Họa vốn đã bị thương nặng, chỉ dựa vào ý chí chiến đấu cuối cùng để chống chọi, bây giờ cô ấy còn đang đau lòng vì cái chết của thiên tôn Ma đạo, nhất định sẽ không đỡ được Lôi pháp của ông ấy đâu.

Chưa kịp đợi Hứa Tấn thi pháp xong, một tiếng hét lớn của chưởng giáo núi Long Hổ đã làm ông gián đoạn.

Lúc này, Thùy Họa đã chìm sâu xuống dòng nước.

Cô ấy là Hoàng Hà Nương Nương, chỉ cần hòa vào dòng nước, thì nơi nào cũng là sinh cơ.

Chỉ là khắp người cô ấy đầy ắp những vết thương, không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể hồi phục như ban đầu.

Mà tôi… Không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm, mới có thể gặp lại cô ấy…

Bình Luận (0)
Comment