Hứa Tấn mặt mày dữ tợn từng bước từng bước tiến về phía chưởng giáo núi Long Hổ, phía sau ông ấy còn có vài lão đạo sĩ của phủ Thiên Sư đi theo.
Vốn chỉ cần ông thi triển xong Lôi pháp, nhất định có thể giết được Thùy Họa trước khi cô ấy chìm xuống nước, nhưng chưởng giáo núi Long Hổ dùng thần niệm công kích với tiếng hét vừa nãy đã làm hỏng kế hoạch của ông mất rồi.
Chưởng giáo núi Long Hổ đã bị giá khống quyền lực từ rất lâu về trước, thậm chí vô số đại hội trong Đạo môn cũng không có phần góp mặt.
Mà vị chưởng giáo này dường như đã quen với những tình huống như thế, vẫn điềm nhiên tự tại không quan tâm đến sự vụ lớn nhỏ trong Chính Nhất Uy Mãnh.
Chỉ là không biết vì sao, ông nhất quyết không chịu từ bỏ trọng trách chưởng giáo, phủ Thiên Sư cũng không có cách nào ép ông xuống đài, chỉ có thể toàn lực giá khống ông, để ông trở thành một con rối.
Tôi đưa Khương Tuyết Dương trở về doanh trận của Toàn Chân giáo, sau đó cùng với những người khác chuẩn bị xem kịch hay của phủ Thiên Sư.
“Chưởng giáo, ý của ông là sao? Hoàng Hà Nương Nương là Phá Quân đời thứ chín chuyển thế của Ma đạo, nếu như cô ta chết, vậy thì sẽ không bao giờ có ngày Sát Phá Lang tề tựu, Ma đạo cũng từ đó mà diệt vong.
” Ngữ khí của Hứa Tấn không một chút khách khí.
“Ma đạo hy sinh một vị thiên tôn để bảo toàn cho Phá Quân, cùng là Đạo môn, ta không muốn cái chết của thiên tôn không có ý nghĩa.
” Chưởng giáo núi Long Hổ ảm đạm nói.
“Ha ha, thật nực cười, ông kính trọng thiên tôn của Ma đạo, vậy thì trong cuộc chiến phong thần, Nhân đạo ta đã hy sinh nơi chiến trường bao nhiêu vị thiên tôn chứ hả?” Hứa Tấn cười khẩy nói.
Cuộc chiến phong thần, Nhân đạo Tiên đạo liên thủ tranh phong với Ma đạo, thời đại đó không biết đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng của cảnh nguyên thần hợp đạo, cả Tam Đạo đều có thiên tôn phải hy sinh.
Cảnh giới thiên tôn vốn đã khó thành, mỗi vị thiên tôn đều là nhân vật chủ chốt quan trọng, thậm chí có thể trực tiếp ảnh hưởng đến vận khí của một đạo thống.
Trong trận chiến phong thần, chín vị thiên tôn của Tiên đạo đã hy sinh, Nhân đạo trước sau tổng cộng có mười ba vị thiên tôn tử trận, trong đó bao gồm cả ba người con trai của Nhân đạo tổ sư Đạo Đức thiên tôn nữa.
Bất chấp hai nhà Tiên Nhân đạo công kích, vậy mà Ma đạo chỉ vỏn vẹn mất đi hai vị thiên tôn.
Về phương diện này chính là do Ma đạo có Phá Quân xung phong lâm trận, có Tham Lang bày mưu tính kế, bản thân đã bất khả chiến bại và không dễ lay chuyển.
Và một phương diện khác nữa, chính là tuy rằng Ma đạo giáo chúng rất nhiều, nhưng dù sao cũng chỉ là nhân tài mới nổi, số lượng thiên tôn đương nhiên chẳng có nhiều là mấy, ngoại trừ Sát Phá Lang ra thì cũng chỉ có năm vị thiên tôn mà thôi.
Mà cái chết của hai vị Ma đạo thiên tôn này, cũng là dùng vô số sinh mạng của Tiên Nhân hai đạo đổi lấy đó.
Hứa Tấn vừa dứt lời, người của phủ Thiên Sư lập tức bàn luận sôi nổi.
Bởi vì đó là sự thật mà, sự hy sinh của thiên tôn, trong lòng ai mà không chấn động cơ chứ, chuyện này đáng để được tôn trọng, nhưng cũng phải phân định rõ là thiên tôn của nhà nào, đâu thể gom chung mà nói được.
Năm xưa mười ba vị thiên tôn hy sinh, đa phần đều chết dưới đao Lưỡng Đoạn của Phá Quân đấy, chỉ dựa vào điểm này, Hứa Tấn muốn ra tay ngăn cản Phá Quân thì đâu có gì là không đúng đâu, mà chưởng giáo núi Long Hổ cũng không nên làm gián đoạn thuật pháp của ông như thế.
“Trương đạo hữu quả thật là có hơi quá rồi.
” Một vị hộ pháp thiên tôn Nhân đạo lên tiếng.
Ngữ khí của ông ta bình đạm nhưng lại sặc mùi trách móc.
“Người cũng đã đi rồi, chư vị tính như thế nào?” Chưởng giáo núi Long Hổ cũng từ tốn đáp.
“Trương Chi Viễn, ông không còn xứng với trọng trách chưởng giáo núi Long Hổ nữa.
” Một vị lão đạo sĩ trong phủ Thiên Sư lớn giọng nói.
“Ồ, thế đây là ý kiến cá nhân của ngươi hay là ý kiến của cả phủ Thiên Sư?” Chưởng giáo núi Long Hổ cau mày hỏi lại.
“Là ý của phủ Thiên Sư, đồng thời là ý kiến chung của đệ tử hộ pháp Nhân đạo.
” Vị đạo sĩ ép Khương Tuyết Dương xuất trận khi nãy lên tiếng.
Sự yên ắng bao phủ cả một vùng trời.
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, không ai ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như thế.
Thật ra ngẫm nghĩ cũng đủ hiểu, phủ Thiên Sư đã mưu đồ vị trí chưởng giáo này không biết bao lâu rồi, Trương lão đạo sĩ từ sớm đã trở thành cái gai trong mắt của họ, bây giờ chỉ là thời cơ tốt để biện lý do bức cung mà thôi.
Giữa đám đông ngột ngạt, vẻ mặt của Thành Hoàng gia phô ra ý cười rất lộ liễu.
Phá Quân bỏ trận, đây chính là cơ hội tốt để ra tay tranh giành cơ duyên bên trong đàm Cửu Long với phủ Thiên Sư.
Vị chưởng giáo núi Long Hổ này bình thường không mấy gì thể hiện bản thân của ông, nhưng nếu như ông xác định quyết liệt với phủ Thiên Sư ngay lúc này, vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chiến lực của phủ Thiên Sư.
Dù sao thì chưởng giáo cũng đã tại thế hơn một trăm năm, biết bao nhiêu tinh anh cao thủ của phủ Thiên Sư đều đích thân ông chỉ dạy thành danh.
Nếu như bản thân chưởng giáo không nguyện ý hạ đài, với mức độ từng trải của ông so với toàn thể người có mặt tại đây, bao gồm cả chín vị đệ tử hộ pháp thì không ai có thể ép buộc ông được cả.
Mọi người đều đang trông chờ vào phản ứng của ông, không biết ông sẽ xử lý như thế nào.