Nhưng chưởng giáo lúc này lại lộ ra một nụ cười mỉm chi, bắt đầu chỉn chu lại y bào.
Ông đưa thanh kiếm cái Tam Ngũ trảm tà cho một vị đệ tử đi theo bên cạnh, sau đó ông cúi đầu, đưa tay cởi mão quan của chưởng giáo xuống.
Khi cởi xuống rồi, ông đem thanh kiếm cùng mão quan đưa đến trước mặt Hứa Tấn.
Thần sắc của ông khi ấy điềm tĩnh vô cùng, không có một chút gì là không nỡ.
“Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính, từ hôm nay Trương Chi Viễn tôi không còn gánh vác trọng chức chưởng giáo Chính Nhất Uy Mãnh!”Không biết lời nói này đã làm kinh động đến biết bao nhiêu người, đến cả Hứa Tấn cũng không ngờ ông lại dễ dàng giải nhiệm như thế.
Mất đi sự ràng buộc bởi mão quan của chưởng giáo, đầu tóc bạc phơ phủ xuống hai vai, khiến ông trông già yếu hơn hẳn.
Và rồi không biết có phải là ảo giác của tôi không, tôi cảm nhận được một luồng nhuệ khí phát ra từ người ông.
Giống như bức tranh của Tạ Lưu Vân đang đứng ở vực núi nhìn ngắm thiên hạ.
Tôi đang nghĩ, tất cả những người có mặt tại đây đã xem thường ông lão đầu tóc bạc phơ này quá rồi.
E rằng phủ Thiên Sư cho đến giờ cũng không biết, bọn họ đã đánh mất đi con bài mạnh nhất của họ rồi…Sau khi giảm nhiệm, ông đi về hướng của tôi: “Có một chuyện từ rất lâu về trước ta đã muốn làm, ban đầu là do không có đủ dũng khí, sau này lại là vì trách nhiệm.
Mão quan của chưởng giáo vốn là ta để lại cho cậu, bây giờ bí ẩn đàm Cửu Long ngay trước mặt, ta cũng không cần phải tiếp tục gồng gánh chức vị chưởng giáo núi Long Hổ nữa.
” Trương Chi Viễn nhìn tôi và nói.
Tôi hiểu ý của ông là gì, bao nhiêu năm qua, tôi có thể bình an sống đến tận bây giờ, ngoại trừ Bạch lão quỷ bày mưu tính kế cho tôi, đằng sau còn có sự hỗ trợ của chưởng giáo dành cho tôi nữa.
Từ phương diện này mà nói, mão quan của chưởng giáo đích thực là vì tôi mà giữ.
Tôi không nói được gì, cũng không biết nên trả lời ông như thế nào.
Cho dù là vì Thùy Họa thì tôi cũng không nguyện ý chấp nhận mệnh cách Thất Sát của Ma đạo tổ sư, đương nhiên tôi cũng không vì ông mà nhận định thành cái mạng của Tạ Lưu Vân rồi.
“Ông không cần phải vì tôi mà làm thế, tôi không phải là người đó.
” Tôi lên tiếng.
“Phải hay không phải thì cứ xuống đó là biết ngay thôi mà.
Đi thôi, hôm nay cậu đã đem theo kiếm phân thủy, tôi sẽ dẫn cậu xuống nước để vén bức màn bí mật về thân thế của cậu.
”Nói xong, Trương Chi Viễn kéo tay tôi đi về hướng bờ sông.
Phủ Thiên Sư vì đàm Cửu Long đã mưu hoạch mấy trăm năm, người của họ còn chưa động thủ, đương nhiên sẽ không trân mắt nhìn Trương Chi Viễn đưa tôi đi trước một bước rồi.
“Làm sao, các ngươi muốn động thủ với ta?” Trương Chi Viễn nói.
“Cơ duyên trong đàm Cửu Long thuộc về phủ Thiên Sư, trước khi phủ Thiên Sư chưa động thủ thì bất kỳ ai cũng không được động vào.
” Hứa Tấn nói.
“Cậu ta cũng không được?” Trương Chi Viễn chỉ vào tôi trả lời.
“Đừng nói là hắn, cho dù là Tạ Lưu Vân bản tôn cũng không được.
”“Ồ, ta cứ nghĩ phủ Thiên Sư vĩnh viễn sẽ không đề cập đến tên của sư đệ ta chứ.
Nhưng nếu ngươi đã nhắc đến, vậy thì nhất định cũng hiểu rõ hơn một trăm năm nay, việc ta muốn làm nhất đó là gì! Hôm nay bất luận là ai muốn ngăn cản Tạ Lan xuống đàm Cửu Long, đều phải hỏi qua ý của Trương Chi Viễn ta!”“Ha ha, nếu không phải vì nể mặt ông là chưởng giáo, thì dựa vào quan hệ của hắn cùng Bạch lão quỷ, Tạ Lan làm sao có thể sống được cho đến giờ.
Cũng may hôm nay ông đã không còn là chưởng giáo, phủ Thiên Sư chúng tôi cũng không cần phải xem sắc mặt của ông nữa.
Bây giờ tôi liền cho người trói Tạ Lan lại, tôi xem ông lấy gì để bảo vệ cho hắn.
” Nói xong Hứa Tấn ra hiệu lệnh, trong doanh trận của phủ Thiên Sư lập tức bước ra hai người.
Không còn nghi vấn gì nữa, hai người này đều có tu vi huyền quan tiên phong hết đấy, mà Trương Chi Viễn trong truyền thuyết cũng thuộc cảnh giới huyền quan, bởi vì trước giờ chưa ai nghe nói ông đã kết tụ ra nguyên thần, càng không ai nghĩ đến ông đã hợp đạo thành công.
“Chưởng giáo, đắc tội rồi.
” Một trong hai người đó lên tiếng nói lời cáo lỗi.
“Nói nhiều thế làm gì, Trương Chi Viễn đã không còn là chưởng giáo núi Long Hổ chúng ta nữa.
” Người còn lại thì không có một chút tôn trọng tiếp lời.
Khi hắn vừa dứt lời liền bắt đầu rút kiếm ra để triệu hồi Lôi pháp.
Hứa Tấn bảo hắn đến bắt trói tôi, nhưng Lôi pháp mà hắn thi triển căn bản là muốn giết luôn tôi thì có.
Trên trời bắt đầu nổi gió, sấm sét cũng lần lượt xuất hiện.
Lôi phong cuộn trào cả bầu trời, tâm mi của Trương Chi Viễn cau lại thành hai hàng thấy rõ, từ xa xa tôi nghe được một tiếng thở dài của ông.
Tiếp theo ông liền biến mất tại chỗ, đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt của người đó, đưa một ngón tay chỉ lên trán của hắn.
Sắc mặt của hắn trở nên khó coi vô cùng, bởi vì hắn vội vàng muốn động thủ ép Trương Chi Viễn rời đi thật nhanh cho rồi chuyện, nhưng nào ngờ Trương Chi Viễn lại nhanh như thế đã điểm ngón tay lên trán của hắn.
Một tiếng vang kịch liệt phát ra từ cơ thể của người đó, nhưng dường như hắn không bị thương ở chỗ nào thì phải…Trầm mặc, là sự trầm mặc của chết chóc.
Bởi vì tiếng vang kịch liệt đó, chính là âm thanh vỡ vụn của huyền quan.
Không ai ngờ đến vị chưởng giáo vừa giải nhiệm này lại quả quyết như thế, chỉ một ngón tay đã phá vỡ đi huyền quan của đối phương.
Một vị đệ tử hộ pháp liền gằn giọng nói: “Thân là đệ tử Nhân đạo, vậy mà ông dám xấc xược hạ độc thủ với đồng môn như vậy, Trương Chi Viễn, ông cùng với sư đệ ông đều như nhau, đều đã sa ngã vào Ma đạo rồi!”“Ha ha, thật nực cười, Ma là gì? Đạo là sao? Năm xưa Ma đạo tổ sư khai tông lập tổ, chỉ vì không hợp lý niệm với các ngươi liền bị xưng là Ma đạo, còn sư đệ ta cũng chỉ vì lý niệm không hợp đã bị các ngươi chèn ép đủ điều, bây giờ các ngươi lại lấy Ma đạo ra làm cái cớ để bôi vết nhơ lên đầu ta sao.
Được rồi, tùy các ngươi thôi, ta không muốn tranh cãi nữa, hôm nay, kẻ nào cản ta sẽ chết!”