Lựa chọn này không phải vô vi nhi trị, không làm gì, xem nhẹ sống chết của Nhân gian, mà là thực sự quan tâm đến muôn dân thiên hạ, vì chúng sinh mà tuyên chiến với Thiên đạo.
Thật ra Đạo Đức Thiên Tôn vẫn có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, thậm chí nếu không ngoài ý muốn, ông vẫn có thể kiên trì đến lúc chính thức tuyên chiến với Thiên đạo.
Tuy nhiên, sự thất bại của Lữ Thuần Dương ở Thái Cổ Thần giới và sự lựa chọn cuối cùng của ông ta, khiến Đạo Đức Thiên Tôn đau lòng và hối hận đến cực điểm, cũng vì thế mà tâm trạng suy sụp.
Sau khi Lữ Thuần Dương bị phá hủy thần cách ở Thái Cổ Thần giới, ông ta không quay trở lại Nhân gian mà thay vào đó, ông cảm nhận được lời kêu gọi của Thiên đạo, không chút hối hận nào mà gia nhập vào trận doanh Thiên đạo.
Thiên đạo vốn bị mắc kẹt trong nhân quả Nhân gian và không thể thoát ra được, nhưng trong hư không vũ trụ vẫn còn bóng ảnh của ông ta kiểm soát mọi thứ.
Sau khi tôi trở về, Khương Tuyết Dương cũng nói với tôi, hoặc là đừng tiêu diệt thần cách của ông ta, hoặc là đừng để ông ta còn sống mà rời đi.
Thân là Kiếm Thần, trong lòng Lữ Thuần Dương vẫn còn Nhân gian và Nhân đạo, nhưng sau khi mất đi thần cách, Lữ Thuần Dương chỉ có thể là một thanh kiếm, một thanh kiếm mà Thiên đạo nắm chuôi.
Không ai biết thanh kiếm này uy lực đến mức nào, nhưng nếu có thể được Thiên đạo sử dụng làm kiếm, nó chắc chắn là sát khí hạng nhất trong khắp đất trời.
Sự phản bội của Lữ Thuần Dương khiến Đạo Đức Thiên Tôn thương tâm tột cùng. Sau khi suy sụp tinh thần, thọ nguyên cũng bị ảnh hưởng.
Mấy ngày trước, sinh cơ cạn kiệt, tàn hồn dần tan biến trong đất trời.
Hôm nay đến Côn Lôn là tia tàn hồn còn sót lại của ông ấy, mà thứ ông muốn truy đuổi chính là đêm tuyết hôm đó.
Côn Lôn, vách đá Ngọc Thụ.
Ngọc Thụ đã già từ lâu, sau lại bị phá hủy hoàn toàn trong trận tổ đình Côn Lôn, bị tuyết trắng chôn vùi.
Thanh Ngưu dừng lại trước Ngọc Thụ, tàn hồn của Đạo Đức Thiên Tôn từ trên lưng thanh ngưu trượt xuống, ngồi xổm trên mặt đất, vươn những ngón tay trong suốt ra, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó từ trong đống tuyết.
Đáng tiếc, năng lượng của ông ấy quá yếu ớt, dùng hết sức lực cũng không thể di chuyển được mấy cụm tuyết.
Tạ Lưu Vân một thân bạch y bước tới, theo sự chỉ dẫn của Đạo Đức Thiên Tôn, đẩy những bông tuyết sang một bên và tìm thấy một nhánh Ngọc Thụ gãy, ông cầm nó trong tay.
Ngọc già sẽ có màu xanh sẫm, còn khi ngọc chết thì chuyển màu đen.
Nhánh ngọc này đầy những vết nứt, đen như mực, vẻ rực rỡ và bắt mắt của ngọc không có lấy một chút.
Nhìn cành ngọc trong tay, lại nhìn tàn hồn hư ảnh của Đạo Đức Thiên Tôn, Tạ Lưu Vân trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương.
Ngọc Thụ này đối ông ấy mà nói rất có tình cảm, ấy thế, tình cảm này chỉ còn lại trong ký ức, chỉ là phút chốc thấy hụt hẫng.
Một khắc bi thương, Tạ Lưu Vân liền nghĩ đến Dao Trì Cung chủ.
Dù sau này hai người vẫn gặp nhau vài lần, nhất là có một lần có cơ hội ở riêng trên Vực Trả Hồn, nhưng lại mãi mãi trở thành người xa lạ.
Ngày trước, xiềng xích là thân phận của họ, Nhân, Tiên bất dung.
Giờ đây, mặc dù rào cản giữa Nhân, Tiên đã tan biến nhưng tâm trạng của họ đều đã thay đổi.
Đương thì minh nguyệt tại, tằng chiếu Thái Vân quy.*
(*Năm xưa trăng sáng còn, từng rọi Thái Vân về)
Trăng vẫn là trăng khi xưa, người thì đã không còn là người lúc cũ nữa.
Vật xưa còn nhưng người đã khác.
...
"Lưu Vân, năm đó khi ta đến Côn Lôn, Ngọc Thụ vừa mới lớn. Mạt Lăng khi đó còn trẻ khỏe, Ngọc Hoàng đã thể hiện bá khí đế vương của mình... Thời gian trôi qua, năm tháng như thoi đưa... Ai có thể ngờ rằng người sống sót đến cuối cùng lại là một ông già như ta đây chứ.” Đạo Đức Thiên Tôn nói
"Đạo Tổ, Ma Đạo Tổ Sư lúc trẻ có phong thái như thế nào vậy?" Tạ Lưu Vân hỏi.
"Hắn à, ha ha, chẳng giống Tạ Lan chút nào."
"Tại sao?"
"Tạ Lan tình căn sâu đậm, Mạt Lăng tuy cũng si tình như thế, nhưng tính tình lại lãnh đạm, không nhiệt tình như Tạ Lan.”
"Có lẽ là vì ông ta không có trái tim."
"Không phải, là bởi vì bọn họ trời sinh có tính cách khác nhau. Lưu Vân, cuộc đời cô đơn như tuyết, ta từng nghĩ làm người cần phải có khả năng chịu đựng sự lạnh lẽo và cô đơn, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy làm người vẫn là phải nhiệt tình thì tốt hơn, bởi vì nhiệt tình có thể khiến những người xung quanh cảm nhận được sự ấm áp. "
"Đạo Tổ, Lưu Vân đã nhớ kỹ rồi."
“Sau khi ta đi, Nhân đạo giao lại cho con. Nếu sau này con có gặp Thuần Dương, hãy nhớ giúp ta hỏi hắn một câu.”
“Hỏi huynh ấy cái gì?"
“Hỏi xem nó có hối hận với lựa chọn của ngày hôm nay không.”
Nói xong, Đạo Đức Thiên Tôn từ vách băng bước đi.
Bóng hình lơ lửng trên bầu trời, rơi xuống cùng với những bông tuyết, dần dần, bóng ảnh ngày càng nhạt đi, như thể nó đã hòa vào những bông tuyết, không thể phân biệt sự tồn tại giữa chúng nữa.”
Tạ Lưu Vân ngơ ngác nhìn tuyết ngoài vách băng, cho đến khi cành ngọc trong tay ông ta lặng yên vỡ vụn.
Ngay sau đó, một giọng nói từ Cờ Chiêu hồn của Nhân đạo vang lên, nhanh chóng truyền khắp tam giới Nhân gian: Nhân đạo, Đạo Đức Thiên Tôn, đã chết!
Khi tin Đạo Đức Thiên Tôn qua đời truyền đi, tôi và Cửu U Nữ Đế đang tìm kiếm dấu vết của Thiên đạo ở vùng đất cổ Thục Sơn, bốn cổ địa là nơi bị Thiên đạo phong ấn.
Khi Thiên đạo thoát khỏi vây khốn, năng lượng bị tổn hại, cần phải thu thập lại năng lượng đã mất từ bốn vùng đất cổ.
Đột nhiên nghe được thanh âm thông báo này, tôi và Nữ Đế đều sửng sốt không nói nên lời.
Hướng về phía Tây trầm mặc hồi lâu, sau đó mỗi người đều niệm: Phúc sinh vô lượng thiên tôn.
Ma Đạo Tổ Sư đã không còn, Ngọc Hoàng Đại Đế cũng mất, hiện giờ, tổ sư cuối cùng của Đạo môn là Đạo Đức Thiên Tôn cũng thân hóa hi di, trở về với thiên địa.
Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.