Cái chết của Đạo Đức Thiên Tôn đã gây tổn thất nghiêm trọng tới niềm tin của Tam giới trong nhân gian.
Thiên Đạo đã thoát khỏi kiếp nạn nhân quả, nhân gian bị nguy cơ trùng trùng vây khốn, Đạo Đức Thiên Tôn là một trong số ít những người cầm trịch, cái chết của ông ấy là một tổn thất vô cùng lớn đối với không chỉ Đạo môn mà thậm chí là khắp cả nhân gian.
Thời khắc Ngọc Hoàng Đại Đế vẫn lạc, khắp đất trời đều bao trùm trong đau thương, Đạo Đức Thiên Tôn cũng vậy.
Đạo quan khắp nơi đều vang lên tiếng khóc, Hàm Cốc Quan người người trách nỗi ly biệt quá đau thương.
Ngày hôm sau, Nhân đạo tại Hàm Cốc Quan vì tiễn biệt Đạo Đức Thiên Tôn, cửu long kéo quan lại một lần nữa xuất hiện nơi chân trời, sau đó dần dần biến mất trong hư không thăm thẳm.
Nữ Đế và tôi bận truy tìm tung tích của Thiên Đạo nên không thể đích thân tới Hàm Cốc Quan, Mạnh Bà Thiên Tôn thay mặt Nữ Đế, còn Tuyết Dương thay mặt tôi tới tiễn đưa Đạo Đức Thiên Tôn một chặng cuối cùng.
Tạ Lan đại diện Nhân tộc tế bái Đạo Đức Thiên Tôn
Phu thê Đắc Kiều Công Chúa từ Thiên Đình tới nhân gian cùng một lúc, thay mặt cho Tiên đạo tới tiễn biệt.
Khiến người ta bất ngờ ấy là, Bắc Âm Đại Đế Châu Khất thế nhưng lại phái tứ đại Phán quan đến tế bái Đạo Đức Thiên Tôn.
“Nữ Đế Bệ hạ, thái độ của Châu Khất là sao vậy?” Tôi hỏi.
“Âm Ty thuộc nhân gian Tam giới, Thiên Đạo diệt giới, Âm Ty cũng phải ứng kiếp, Châu Khất dù gì cũng phải vì Âm Ty tính toán một chút, không thể khiến mọi chuyện rơi vào cảnh chẳng có đường lui.” Nữ Đế đáp.
“Châu Khất còn có thể quay đầu hay sao?” Tôi nghĩ một hồi bèn nói.
“Haizz, Cô trước giờ vẫn chưa thể nhìn thấu con người này. Mọi chuyện hắn làm trong quá khứ cũng chưa có gì gọi là vượt quá phạm vi cuộc chiến Phong Thần của Tam giới. Đành xem hắn ta cuối cùng lựa chọn thế nào trong cuộc chiến với Thiên Đạo vậy, nếu như hắn vẫn cứ khăng khăng mê muội không chịu tỉnh ngộ, Cô nhất định sẽ tự tay giết hắn.”
Tất cả những gì Châu Khất đã làm trong quá khứ, bao gồm việc tấn công Quy Khư hay là chuyện thả ác quỷ lên dương gian đều nằm trong phạm vi cuộc chiến Phong Thần.
Ông ta và Nữ Oa không giống nhau, Nữ Oa mới thực sự là kẻ thay trời hành đạo, gây họa loạn cho nhân gian, thế nhưng Châu Khất khi hành động lại không đuổi cùng giết tận như bà ta.
Nữ Oa dụng binh đều là Cự Thú Tinh Không và Thiên Ma Ngoại Vực đến từ vũ trụ hư không, chỉ dựa vào một điểm này đã không thể nào gột sạch lập trường và thân phận của bà ta.
Mà Châu Khất dụng binh, bất luận là ác quỷ hay vong hồn thì cũng đều nằm trong lục đạo luân hồi.
Cuộc chiến Phong Thần vốn dĩ là cuộc phân tranh giữa Tam giới Lục đạo, Ma đạo, Nhân đạo, Tiên đạo đều vì bản thân mà tham chiến, sát phạt lẫn nhau; tất cả những chuyện này đều nằm trong phạm vi cuộc chiến, ai cũng không thể chỉ trích được ai.
Từ điểm này mà nói, Châu Khất hãy còn có khả năng quay đầu, chỉ là phải xem cuối cùng ông ta sẽ lựa chọn thế nào.
Cổ địa Thục Sơn không có dấu vết của Thiên Đạo. Tiếp theo đó tôi và Nữ Đế lại tới cổ địa Long Môn, Miêu Cương và Hạ Lan Sơn, thế nhưng đều không thể tìm được tung tích của Thiên Đạo cũng như năng lượng còn sót lại của ông ta tại bốn cổ địa này.
Một chút tiến triển cũng không có.
Ngày hôm đó hai chúng tôi tới Kim Lăng, lại nghe được chút lời đồn về Điếu Long.
Thân phận của vị trung niên này khỏi cần phải đoán, có thể khiến cá chép hóa rồng, ngoại trừ vị kia ở Bắc Minh Hải, thử hỏi có ai còn có bản lĩnh bậc này kia chứ.
Nữ Đế không thể thăm dò được dấu vết của Thiên Đạo, thế nhưng Côn lại không hề cố ý che giấu hành tung của mình, với sự trợ giúp của sức mạnh Lục Đạo Luân Hồi, Nữ Đế nhanh chóng phát hiện Côn đang tiến về phía Tây.
“Côn hành tẩu trong nhân gian là vì truy tìm Thiên Đạo, ngài ấy bước về phía Tây, vậy thì Thiên Đạo chắc chắn cũng đang ở phía Tây.” Nữ Đế nói.
“Phía Tây?”
“Tạ Lan, ngươi nên biết nơi nào cách Thiên giới gần nhất.”
“Lẽ nào Thiên Đạo tới Côn Lôn?” Tôi hỏi
“Côn Lôn là tổ tiên của vạn núi trong thiên hạ, cũng là đỉnh núi cao nhất trong nhân gian, truyền thuyết nói Côn Lôn có thang lên trời, có thể từ bỏ tất thảy nhân quả hồng trần, thoát khỏi thế giới phàm tục. Sức mạnh của Thiên Đạo bị tổn hại, không thể bay lên thiên giới trở về vũ trụ hư không, rất có khả năng đã tới Côn Lôn rồi.”
“Xem ra chúng ta đều đã tính sai rồi, Thiên Đạo không hề có ý định ở lại nhân gian khôi phục sức mạnh, ông ta muốn trực tiếp leo lên thang kia quay lại vũ trụ hư không.” Tôi nói.
“Chuyện không thể chần chừ, chúng ta lập tức đi Côn Lôn.”
Vừa nói Nữ Đế vừa đứng dậy ngự không, tôi bèn gọi to: “Nữ Đế Bệ hạ, một mình tôi tới Côn Lôn là được rồi.”
Ngũ Hành Quỷ thuộc Mộc, Nữ Đế thân là chủ nhân Âm Ty, thể xác vốn thuộc Tiên Thiên Ất Mộc. Theo ngũ hành sinh khắc thì Kim khắc Mộc.
Nữ Đế mặc dù thần thông quảng đại, thế nhưng vẫn không tránh khỏi sự trói buộc của quy luật ngũ hành sinh khắc.
Huống hồ Kim thần Nhục Thu và Thổ thần Hậu Thổ vốn là hai kẻ không đội trời chung, Nữ Đế thừa hưởng huyết mạch của Hậu Thổ, nếu tới Côn Lôn sẽ phạm vào cấm kỵ, sẽ tổn hại tới đạo hạnh.
“Làm sao, ngươi lo lắng Cô tới Côn Lôn sẽ phạm vào cấm kỵ sao?” Nữ Đế khẽ mỉm cười hỏi.
“Vâng.” Tôi gât gật đầu.
“Ngươi chớ có quên, Cô nắm giữ sức mạnh Lục Đạo Luân Hồi, có thể mạnh mẽ áp chế cấm kỵ của ngũ hành.”
“Tôi biết, chỉ là trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy nếu Nữ Đế Bệ hạ tới Côn Lôn sẽ xảy ra chuyện không hay.”
“Có chuyện không hay gì kia chứ?”
“Tôi cũng không thể nói rõ, chỉ là trực giác mà thôi.”
Nữ Đế im lặng một hồi lâu, sau đó mới thở dài một tiếng: “Haiz, kỳ thực bản thân Cô cũng cảm nhận được. Lúc Cô quyết lòng tới Côn Lôn, thanh kiếm Lục Đạo Luân Hồi này vẫn luôn run rẩy. Thật không ngờ ngay cả ngươi cũng không cho rằng Cô không nên đi Côn Lôn. Thôi cũng đành vậy, Cô quay về Âm Ty. Tạ Lan, ngươi phải nhớ rằng, Thiên Đạo gần như bất tử bất diệt, chỉ khi tập hợp được sức mạnh chúng sinh mới có cơ hội đánh bại ông ta. Bất cứ chuyện gì cũng không thể cưỡng cầu, ngươi tuyệt đối phải đặt mạng sống của chính mình lên trên hết.”
“Cảm tạ Nữ Đế nhắc nhở, Tạ Lan xin ghi nhớ trong lòng.”
Sau khi Nữ Đế rời đi, tôi ngự kiếm bay đến Côn Lôn, trải qua một ngày một đêm mới đến chân núi Côn Lôn.
Nhân gian có giới hạn tốc độ ngự kiếm, không giống như bên ngoài vũ trụ tinh hà, có thể chỉ trong chớp mắt liền vượt qua vạn dặm tầng mây.
Gặp lại Côn Lôn Tuyết, trong lòng muôn phần bùi ngùi.
Côn Lôn là nơi Nguyên Duệ lớn lên, là cố hương của nàng, cũng là nơi duyên phận giữa chúng tôi kết thành.
Cái đêm tuyết rơi năm xưa ấy cứ ngỡ rằng biệt ly là mãi mãi, ai có thể ngờ rằng trải qua bao nhiêu thăng trầm cô ấy lại trở thành chủ mẫu của Ma đạo, là mẹ của các con tôi.
Nghĩ tới Mộ Dung, hoa tuyết rơi đầy trời kia cũng trở nên tình ý miên man.
Lúc này đây Nhân đạo đang triệu tập một cuộc họp vô cùng quan trọng tại Hàm Cốc Quan, Tây Vương Mẫu không có mặt ở núi Côn Lôn. Thế nhưng vừa bước chân tới nơi này, trong lòng tôi đã dấy lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, so với Kiếm Khởi Vĩnh Dạ của Lữ Thuần Dương còn mạnh hơn rất nhiều. Cảm giác nguy hiểm trùng trùng này đã chứng tỏ suy đoán của Nữ Đế, Thiên Đạo thật sự đang ở Côn Lôn.